Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lúc tôi đang ngồi trên ghế sofa nhà mẹ, thong thả nhấp một ly nước chanh.
Trên màn hình điện thoại, chữ “mẹ ” nhấp nháy liên tục.
Tôi nhấn nút loa ngoài.
Từ dây vang lên tiếng hét thất thanh của bà ta.
“ Vãn! Mày chết đâu rồi! Mày điên rồi sao?!”
03
Tôi thong thả uống hết ngụm nước chanh cuối rồi cầm lấy điện thoại, đứng dậy bước ra ban công.
Dưới lầu, sáu người nhà tôi giống như một bầy chim bị kinh động, vây quanh chủ nhà và thợ khóa, hỗn loạn cả lên.
cầm điện thoại, đang gào thét về phía một nơi nào đó tôi không nhìn thấy.
Khuôn mặt Chu Vũ đầy những nét không thể tin nổi và giận.
Chu Tình thì đờ người, tay vẫn cầm ly trà sữa mà quên cả uống.
Hàng xóm xung quanh cũng dần tụ lại, trỏ, thì thầm bàn tán.
Một màn kịch hay, thức bắt .
“Tôi không điên.” Tôi nói điện thoại, giọng bình thản như mặt hồ chết, “Tôi rất tỉnh.”
“Cô mà tỉnh?! Vãn, đồ đàn bà độc ác! Cô bán luôn nhà của tôi?!” Giọng vì kích động mà khàn cả đi.
“Nhà của các người?” Tôi cười khẽ, hỏi ngược lại, “Là cái nhà nào?”
Dưới lầu, hình như Chu Vũ đã nghe được tiếng tôi, lập giật lấy điện thoại từ tay , hét lên với tôi:
“ Vãn! Rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy? Mau quay về ngay cho tôi! Đây là nhà của ta đấy!”
Giọng anh ta đầy sự phẫn nộ bị phản bội, như thể tôi đã làm ra chuyện tày trời không thể tha thứ.
Nếu tôi có thể làm được không trung, tôi chắc chắn sẽ hất tay anh ta ra.
Tôi lạnh lùng nhìn người đàn ông đang mất kiểm soát kia, từng chữ ràng vang lên sóng điện thoại.
“Nhà sao?”
“Cái nhà mà phải tính từng đồng tiền giấy vệ sinh với tôi à?”
“Cái nhà sống trong căn hộ mẹ tôi mua cho, nhưng suốt tính toán moi sạch tôi để mua nhà cho em gái anh à?”
“Chu Vũ, anh gọi đó là nhà? Tôi thì gọi đó là ký sinh.”
Giọng tôi không lớn, nhưng sắc như dao, chém đứt mọi tiếng gào thét của anh ta trong nháy .
Anh ta đứng đơ tại chỗ, tay cầm điện thoại, miệng há hốc, chẳng nói được nào.
Tôi khẽ lắc lắc bản gốc sổ đỏ vẫn cầm trong tay – thứ tôi vừa lấy về từ văn phòng môi giới, tuy họ không thấy được.
Trên đó, đen trắng ràng là tên mẹ tôi.
“AA tài , tôi đồng ý. Căn nhà là của mẹ tôi, giờ đã bán, thì tiền dĩ nhiên thuộc về mẹ tôi.”
“Sáu người các người sống trong căn nhà to thế , tiền thuê quá cao, tôi không gánh nổi.”
“Vậy nên, chuyện chỗ , mời các người tự quyết.”
“Dù sao, giờ ta là một gia đình ‘công bằng’ theo kiểu AA mà, đúng không?”
Tôi nói xong, bên dưới lập rơi một khoảng lặng chết chóc.
Ngay đó là tiếng thét chói tai của Chu Tình.
“Đồ đàn bà độc ác! Con đàn bà không biết xấu hổ! Cô dám bán nhà của anh tôi!”
Cô ta ném mạnh ly trà sữa xuống đất, chất lỏng màu nâu văng tung tóe, trông như những giọt nước bẩn thỉu.
Tôi nhìn khuôn mặt méo mó vì phẫn nộ của cô ta, thấy nực cười.
“Chu Tình, cô nên làm một chuyện – anh cô có từng trả đồng nào tiền thuê nhà không? Có từng đóng một xu tiền điện nước không? Cái túi cô xài, ai mua? Tiền đó là từ thẻ lương của tôi mà ra đấy.”
“Cô ăn, cô mặc, cô dùng – thứ nào không phải tôi chi trả? Vậy mà cô lấy tư cách gì để hét mặt tôi?”
tôi vừa dứt, hàng xóm xung quanh bắt bàn tán nhỏ.
“Thì ra nhà là mẹ vợ mua à?”
“Tsk tsk, sống nhà người ta mà đòi chia đều chi tiêu, là sao chứ?”
“Hèn gì, nhìn con bé kia có vẻ hiền lành mà, hóa ra là bị ép quá rồi.”
Những xì xào như kim châm, chọc thẳng mặt người nhà tôi.
Mặt lúc đỏ bừng, lúc trắng bệch, đến mức toàn thân run rẩy.
Bà ta tay về phía tôi, dốc hết sức mắng chửi:
“Đồ trời đánh! Con dâu bất hiếu! Nhà họ Chu tôi xui tám đời rước về cô! Tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt! Tôi sẽ đến tận chỗ làm cô quậy! Cho thiên hạ thấy cô là thứ gì!”
Cuối bà ta cũng xé toạc lớp mặt nạ, để lộ bản chất mặt dày, trơ tráo, vô lại nhất.
Đáng tiếc, tôi đã sớm chuẩn bị.
Tôi lấy điện thoại thứ ra, mở khoá, bật ghi âm, rồi đưa camera hướng xuống khuôn mặt bà ta.
“Bà nói lại lần nữa đi?” Giọng tôi truyền điện thoại, mang theo một tia lạnh lẽo châm biếm, “Cho mọi người nghe xem, sống trong nhà mẹ vợ, chẳng biết ơn muốn hút cạn con gái người ta – loại người như thế nào.”
“Cũng tiện thể, bổ sung thêm bằng chứng có lợi cho vụ kiện ly hôn sắp tới của tôi.”
chữ “ly hôn” như một quả bom nổ tung trên Chu Vũ và .
lập nghẹn , khuôn mặt hống hách đông cứng lại.
Sắc mặt Chu Vũ thì trắng bệch như tờ giấy.
Cả gia đình họ, giữa ánh bao người, giống như một bầy gà trống bại trận, lôi theo đống đồ mua, xấu hổ rút khỏi cái “tổ ấm” mà họ đã ký sinh suốt ba năm.
Chủ nhà mỉm cười vẫy tay về phía nhà mẹ tôi.
Tôi cúp máy, kéo rèm cửa ban công lại, cắt đứt hoàn toàn màn kịch bên dưới.
Thế giới, cuối cũng yên tĩnh.
________________________________________
04
Vài đó, thế giới của tôi thực sự trở nên yên tĩnh.
Nhưng thế giới của gia đình Chu Vũ thì đảo lộn.
Sáu người họ, chẳng chỗ nào để đi.
Về căn hộ nhỏ trước hôn nhân của Chu Vũ? Căn đó đã cho thuê từ lâu, người thuê ký hợp đồng một năm, tiền phạt hợp đồng đủ khiến họ sặc máu.
Họ đành phải chen chúc tạm bợ nhà một người họ hàng xa – căn nhà cũ kỹ tầm chục mét vuông, sáu người lớn sống chung, ngột ngạt đến mức tưởng tượng thôi cũng thấy khó thở.
Chu Vũ bắt điên cuồng gọi điện, nhắn tin cho tôi.
Điện thoại tôi cả vang lên không ngừng nghỉ, như đang phát bài nhạc buồn cho anh ta.
Nội dung tin nhắn thì trải một hành trình đủ đầy cảm xúc.
Ban là phẫn nộ trích:
“ Vãn, cô quá đáng quá rồi! Cô giận thì giận tôi, cớ gì kéo cả nhà tôi ra đường?”
“Cô làm vậy, đã từng nghĩ đến cảm xúc của tôi chưa? Có từng nghĩ đến tình nghĩa mấy năm nay không?”
đó là năn nỉ van xin đầy ngọt ngào:
“Vãn Vãn, anh sai rồi, chuyện AA tài là do mẹ anh ép, anh không có kiến, nghe theo bà thôi.”
“Em về nhà được không? Người một nhà, có gì giận nhau đêm đâu.”
“Mẹ anh cũng lo cho tụi thôi, bà ăn nói chua ngoa nhưng bụng dạ mềm – đừng chấp bà.”
Rồi đến cả đạo đức và trách nhiệm bị mang ra ép buộc:
“Em làm vậy, mặt mũi anh để đâu trước họ hàng? Ai cũng đang cười mặt nhà !”
“Ông bà nội già rồi, không chịu nổi cú sốc đâu – coi như em thương họ, được không?”
Tôi đọc hết từng tin, rồi mặt không đổi sắc, lần lượt chặn tất cả.
Điện thoại, WeChat, mọi cách anh ta có thể liên hệ tôi – tôi cắt đứt hết.
Anh ta không tìm được tôi, liền mò đến công ty.
Lễ tân gọi cho tôi, nói có người tên Chu đến tìm, miêu tả đúng là Chu Vũ.
Tôi bảo cô trả : Vãn đang công tác, chưa về.
Không từ bỏ, anh ta tìm đến dưới nhà mẹ tôi.
Chiều hôm đó tan làm, tôi vừa về đã thấy từ xa một bóng dáng tiều tụy đang ngồi thụp bên bồn hoa trước cổng khu nhà.
vài hôm không gặp, Chu Vũ như già đi cả chục tuổi.
Râu ria xồm xoàm, tóc bết dính dầu, áo quần nhăn nhúm, không chút dáng vẻ bảnh bao xưa.
Anh ta vừa thấy tôi, lập sáng lên, như chú chó hoang nhìn thấy chủ, lao vội tới.
Anh ta định nắm tay tôi – tôi nghiêng người tránh.
“Vãn Vãn!” Giọng khàn đặc, pha lẫn tiếng khóc, “Anh tìm em lâu lắm rồi.”
“Anh biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi. ta không AA nữa, mọi thứ để em quyết, tiền cũng giao cho em, được không?”
“ ta làm lại từ , anh đảm bảo – sẽ không để mẹ và em gái anh bắt nạt em nữa.”
Anh ta cố gắng dùng vẻ đáng thương để moi chút lòng trắc ẩn.
Tiếc là, trái tim tôi đã chết cái anh ta nói “ủng hộ AA tài .”
Tôi nhìn anh ta, lạnh lùng, như nhìn người xa lạ.
“Chu Vũ, hứa của anh – không đáng một xu.”
Anh ta thấy mềm không xong, mặt thoáng cứng lại.
Hít sâu một hơi, như đang lấy hết can đảm.
Rồi cuối , anh ta cũng lộ ra mục đích thật sự – bộ mặt tính toán, ích kỷ.
“Vãn Vãn, chuyện bán nhà… thôi thì bán cũng đã bán rồi.”
Giọng anh ta chuyển sang dò xét, thương lượng.
“Số tiền đó… hình như vẫn trong tay mẹ em nhỉ?”
“Tiểu Tình và bạn trai đang bị hối thúc, bên nhà trai nhất quyết đòi có nhà chịu cưới. Nhà anh giờ như thế, thật sự không xoay nổi.”
“Hay là… em nói mẹ em một tiếng, lấy tiền bán nhà ra, giúp Tiểu Tình trả trước khoản đặt cọc nhà?”
“ thì thuê tạm căn nhỏ ngoài, có tiền, mua lại căn to hơn, đứng tên cả vợ , được không?”
Anh ta nói nghe tự nhiên đến mức đáng sợ, như thể tiền đó vốn dĩ thuộc về nhà họ.
Như thể sự hy sinh và nhượng bộ của tôi là lẽ dĩ nhiên.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy dạ dày cuộn lên cơn buồn nôn.
Tôi nhìn người đàn ông – người đã nằm cạnh tôi suốt ba năm hôn nhân.
Tôi chợt nhận ra, chưa từng thật sự hiểu anh ta.
Hoặc là, tôi luôn cố tình không nhìn thẳng sự hèn nhát, ích kỷ và lòng hiếu thảo mù quáng vô nguyên tắc của anh ta với gia đình.
Anh ta không ngu.
Anh ta xấu.
Là cái loại xấu biết nhưng vẫn giả vờ ngu – một thứ xấu xa thuần túy.
05
Nghe thấy những trơ trẽn đến tận của Chu Vũ, tôi bật cười.
Tôi thật sự cười rồi.
Cười đến mức nước gần như trào khỏi khóe .
Tiếng cười đó, như một lưỡi dao rỉ sét, cứa lại trong bầu không khí lạnh lẽo của buổi chiều tà, chói tai và thê lương.
Chu Vũ bị tiếng cười của tôi làm cho bối rối, nét mặt anh ta từ dò xét chuyển sang lúng túng, rồi từ lúng túng biến thành giận.
“Cô cười cái gì? Vãn, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô đấy! Tôi đang cố tìm cách quyết vấn đề!” Anh ta cao giọng, dường như muốn dùng khí thế để che đậy sự chột dạ của .
“ quyết vấn đề?” Tôi ngưng cười, ánh lạnh như băng nhìn anh ta, “ quyết vấn đề của ai? quyết chuyện em gái anh không có tiền mua nhà? quyết chuyện cả nhà anh không có chỗ ?”
“Chu Vũ, anh lấy quyền gì nghĩ rằng, vấn đề của nhà anh phải dùng tiền của mẹ tôi để quyết?”
Tôi tiến lại gần từng bước, gót giày cao gõ lên nền xi măng vang lên tiếng “cộp cộp” dứt khoát.
“Anh nghĩ tôi, Vãn, là một con ngốc sao? Là trái hồng mềm để nhà anh muốn bóp thế nào thì bóp?”
Anh ta bị tôi hỏi đến cứng họng, môi run lên, mặt đỏ bừng.
Tôi từ từ lấy từ trong túi ra một chiếc máy ghi âm màu đen.
Đó là thứ tôi mua thứ khi quyết định bán nhà.
Tôi bấm nút phát.
Trong máy ghi âm, giọng nói quen thuộc vang lên mồn một.
Là giọng mẹ và em Chu Tình.