Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Cảm ơn, em rất thích.”
“Em thích là được.” Anh cười, giúp tôi xách hành lý.
tôi đi tới góc rẽ, chuẩn bị vào thang máy xuống bãi đỗ xe.
Vừa quay người chạm Tạ Thần.
Tôi c.h.ế.t đứng, như ngừng đập.
Tạ Thần giờ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Gương lạnh lùng, đường nét sắc sảo, dáng người cao ráo, khí chất ngời ngời.
mắt anh không còn dịu dàng, chỉ lạnh lùng như băng giá.
Anh bước đến sát tôi, mỗi bước đi như nghiền nát trái tưởng nguội lạnh.
Khí áp đảo tôi lùi nửa bước không kịp chống đỡ.
Lúc , giọng nữ trong trẻo vang lên, phá tan không khí căng thẳng.
“A Thần, em nè. anh đợi lâu không?”
Chẳng nhìn cũng biết — là Tang Ninh.
Cô mặc vest trắng lịch thiệp, giày cao gót bước đến anh.
“Em bảo tài xế rồi mà, anh còn nghỉ cả cuộc họp quan trọng tự đến đón em gì, em đâu còn là trẻ con.”
Cô trách yêu, trên vẫn lên hạnh phúc rạng rỡ.
Tôi siết chặt bó hoa, lòng đau nhói như bị gai đâm.
Trước Tạ Thần cũng từng như tôi.
Dù tôi đi đâu, cách xa nào, anh luôn tiễn đưa. Chỉ tôi trở , dù bận nào anh cũng đến đón.
Nhưng giờ , quyền không còn dành riêng cho tôi.
Chính khoảnh khắc này tôi nhận — sau bốn năm, tôi vẫn chưa thể buông bỏ hoàn toàn Tạ Thần.
Tôi gắng gượng rời mắt anh, cố nở nụ cười gượng Văn Việt:
“ ta đi thôi, ba mẹ còn đợi.”
Văn Việt lễ phép chào hỏi rồi chuẩn bị đưa tôi đi.
Tang Ninh như nhận tôi, gọi to:
“Hoan Nhan? Không cậu rồi. Càng ngày cậu càng xinh, suýt không nhận luôn.”
“ là bạn trai cậu à? người trông thật đẹp đôi.”
Nói rồi cô đưa thiệp tới trước tôi.
“ mình sắp rồi, là bạn cũ nên cậu nhất định phải tới dự đám nhé.”
Tôi cố giữ bình tĩnh, giả vờ thản nhiên nhận thiệp:
“Được, chắc chắn sẽ đến.”
Rồi mỉm cười chào họ, quay lưng đi.
đầu đến cuối, Tạ Thần không nói lời nào, như người vô hình.
Cho đến tôi và Văn Việt bước vào thang máy, cánh cửa khép lại, mắt anh vẫn dõi theo tôi.
tôi thắt lại, vội nghiêng người né nhìn anh.
“Hoan Nhan, sao vậy?” Văn Việt hỏi.
Tôi lắc đầu, nhưng lòng đầy an.
Tin tôi trở nhanh chóng lan trong giới quen biết.
Không tránh được tụ họp cùng bạn thân cũ trong nhóm.
[ – .]
Buổi do bạn thân tổ chức, sau cập nhật tình hình, mọi người bắt đầu tám .
“Hoan Nhan, thật lòng đi, cậu nước là để giành lại người yêu phải không?”
“Chỉ cậu đồng ý, ta sẽ giúp cậu giành lại Tạ Thần.”
Tôi vội vã chối:
“Đừng loạn, giữa tôi và Tạ Thần là quá khứ.”
Bạn bè thở dài:
“Trời ơi, hồi tôi thà tin ngày mai trái đất nổ còn hơn người chia tay.”
“Rốt cuộc năm xảy gì?”
“Tạ Thần sao lại yêu Tang Ninh?”
“Chẳng lẽ giữa người hiểu lầm?”
“Hay Tang Ninh chen chân vào của cậu?”
Hàng loạt câu hỏi dồn tới, họ còn nhắc lại những điều Tạ Thần từng vì tôi.
thuở mẫu giáo, đứa dính lấy nhau, anh bằng tuổi tôi nhưng luôn nâng niu như công chúa.
giáo viên dạy các bạn tự ăn, tôi không biết cách.
Bởi Tạ Thần luôn xin hết – đút ăn, dỗ ngủ, chăm sóc đủ thứ…
Chỉ tôi rắc rối, gọi tiếng anh lập tức xuất hiện giải quyết.
Ba mẹ Tạ lâu hay đùa rằng, thằng nhóc này đúng là nhỏ nuôi dưỡng vợ mình.
“Dẫu trước Tạ Thần đối xử Hoan Nhan tốt đến đâu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Bạn thân tôi mỉa mai nói:
“Đàn ông mà không kiểm soát nổi nửa dưới cơ thể mình cũng chỉ là thứ vô dụng thôi.”
Câu nói ấy cả nhóm im lặng, ai cũng nhìn tôi mắt đầy nghi hoặc.
Tôi không muốn đối diện, liền lấy cớ đi vệ sinh.
Vừa bước khỏi phòng đụng phải lồng n.g.ự.c quen thuộc.
tôi bỗng đập mạnh hơn.
Không lại Tạ Thần ở .
Tôi vội lùi lại, định quay đi…
“Bảo bối.” Giọng anh khàn đặc: “Bốn năm không , em không muốn anh sao?”
Cách gọi thân thiết tôi ngừng bước, nóng ran trong hốc mắt.
Quay phía anh, tôi cố giữ bình tĩnh đáp:
“Anh Tạ, sắp đến ngày rồi. Là vị hôn phu, anh nên giữ lòng thủy chung vợ chưa chứ. Gọi người khác như không hợp chút nào.”
Rồi tôi bước đi.
Song phía sau, anh ôm chặt eo tôi, đồng thời bịt mũi miệng tôi bằng chiếc khăn tay.
tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên chiếc giường.
Căn phòng chỉ cánh cửa, bốn bức tường đều được bịt kín.
Toàn bộ không gian trắng sáng đến chói mắt.
Cửa bật mở, Tạ Thần bước vào. Lúc tôi mới nhớ lại việc trước ngất.
Bầu không khí ngột ngạt cùng dáng vẻ thường của anh tôi thắt lại.
Ngồi dậy, tôi lùi sát tường, giọng run run: