Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mí anh khẽ run.
Tôi biết: anh nghe.
“Em và Tần Dục… không anh đâu.”
“ đầu đến , người em … mình anh.”
Tôi ngập ngừng nói.
Anh chậm rãi mở , tôi.
Môi mỏng lay động: “Rốt cuộc thật, hay vì vụ cá cược?”
“…Cái gì?”
“Em từng nói chướng những người lạnh lùng, cá cược với bạn bè rằng sẽ cưa đổ anh.”
Tôi sững người.
Sao đúng này? nào anh nghe được?
Nếu người khác, tìm tôi đối chất lâu.
Tư .
Nếu không tai nạn này, anh sẽ giấu mãi trong lòng, cùng với những bí mật sâu kín.
kỹ, lẽ sinh nhật , anh bắt đầu rời xa tôi.
Rồi anh chuyển khỏi nhà , khoảng cách giữa chúng tôi ngày rộng.
Tôi nghiêm túc: “ lỗi của em.”
“Bạn bè nhạo em yêu đơn phương, nói anh cao ngạo, không bao để ý đến em. Em bồng bột nói bừa, lấy anh ra làm trò cá cược.”
“Ngay khi nói ra, em hối hận… nói thì không rút . Không ngờ anh nghe và nhớ đến tận bây .”
Giọng tôi nhỏ dần.
anh không giống đang giận dữ.
Tôi nhàng vuốt những đốt ngón tay anh, dịu dàng: “ cũ bỏ qua được chứ? Chúng ta vượt qua sóng gió, hãy cùng nhau hưởng hạnh phúc nhé?”
Anh không phản ứng, không rút tay ra.
Tôi e dè hỏi: “ Tư , anh em không?”
“Dù không nhiều em anh… chút, phải không?”
“…Không .”
Câu trả lời khiến tôi chùng bước.
nỗi đau âm ỉ lan trong tim.
Hoá ra… tôi tự mình đa tình thêm lần nữa.
Tôi buông tay anh.
Cảm giác vừa rồi – những rung động, niềm tin nhỏ nhoi – đây thật nực .
Anh vẫn tảng băng không sưởi ấm.
Tôi từng ôm lấy tảng băng nhiều lần, mong nó tan chảy vì tôi.
kết quả nào vậy.
Khi tôi chuẩn bị đứng lên, lực mạnh kéo .
Tôi cúi – bàn tay thon dài đang giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông.
Tôi ngạc chủ nhân bàn tay.
Anh mỉm dịu dàng: “Không em đâu. Tình cảm anh dành cho em… không ‘ chút’.”
Đầu tôi “bùm” tiếng, hoàn toàn trống rỗng.
Ngẩn ngơ hỏi: “Anh… nói lần nữa không?”
Nụ của anh sâu hơn, tay siết c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Anh rất em.”
“Còn hơn cả em anh.”
luồng hơi nóng lan khắp cơ tôi.
chắn tôi đỏ mặt.
Nắng chiều chiếu qua cửa sổ phòng bệnh, phủ lên anh lớp ánh sáng ấm áp, mơ hồ.
Tôi cần thứ gì chứng minh – này không phải mơ.
Không suy , tôi cúi xuống, trao cho anh nụ hôn nhàng trên môi.
tựa lông hồng.
Khi định rút đi, anh ôm lấy gáy tôi, giữ , hôn sâu hơn.
Nụ hôn ngọt ngào tôi từng mơ.
Ngay – “cạch!” – tiếng động vang lên.
Chúng tôi cùng quay .
Thấy Tinh đứng trước cửa phòng, bên cạnh giỏ trái cây rơi.
Phía sau người nhà và nhà tôi.
Hai bên đồng loạt sửng sốt, mặt đầy kinh ngạc.
Tôi xấu hổ muốn chui xuống gầm giường.
Anh vẫn nắm tay tôi, bình tĩnh nói với mọi người: “Tiểu Mặc từng nói, nước chảy sẽ không ngập ruộng. Anh thấy câu rất đúng.”
“Không biết mọi người sao?”
Gia đình phản ứng trước, vui mừng rỡ ràng.
Nhà Tô hài lòng không tả.
, hai bên bắt đầu lời tán tụng nồng nhiệt.
Tinh hậm hực, trừng tôi.
Tôi thở dài – lẽ phải tốn không ít công sức mới dỗ cô bé nguôi giận.
Tư kéo tay tôi cái.
Tôi anh.
Anh nghiêng người, khẽ nói vào tai tôi, để hai người nghe thấy:
“Ra viện rồi… ngủ chung nhé?”
Vừa nói, tay anh lặng lẽ vuốt lòng bàn tay tôi.
Tôi sững người, trợn tròn vì bất ngờ.
Quả thật… tôi mới nhận diện được chưa đến 10% con người Tư .
Dù chưa quen, tôi rất .