Cứu với!
Tôi lấy hết can đảm uống một nửa cân đi tỏ tình với nam thần trường, vậy mà sáng hôm sau thức dậy lại thấy mình nằm giường của “oan gia”.
Tôi bối rối.
Nam thần trường đứng ngoài cửa. Huhu, vậy là giữa tôi nam thần trường còn chút hy vọng nào không?
Oan gia còn cười cười ra cửa nữa chứ. Tôi chỉ đẩy bay cậu ta trái đất ngay luôn!
qua tôi đã uống ngập ngừng lấy gan đi tỏ tình với nam thần trường, ai ngờ hôm sau lại tỉnh dậy trong vòng tay đối phương.
Tôi đơ người ra.
Rõ ràng qua tôi đi tìm Tạ Tử Hiên tỏ tình mà? Sao giờ lại giường Trì Trọng Cẩm được chứ? Khốn kiếp nữa là thân mật như vậy!
Tôi lén nhìn Trì Trọng Cẩm, lúc này cậu ta vẫn say giấc. Lông mi dài, dày, gương mặt như ngọc khiến tôi thoáng xao xuyến, nhưng thấy khóe môi hơi sưng lên.
Nhìn gương mặt thân quen bé đến lớn ấy, tôi bỗng không biết phải xử lý thế nào, sợ đánh thức cậu ta lại thêm phần ngượng ngùng.
Tôi nín thở, gỡ tay cậu ra, cuối cùng cũng thoát vòng tay ấy. Xuống giường, tôi vội khoác chiếc áo choàng rồi lặng lẽ đi về phía cửa.
Suýt nữa thì thoát thân.
“ trốn à?”
Bỗng vang lên tiếng đàn ông quen thuộc ngoài cửa.
Xong đời rồi.
Lưng tôi lạnh toát. Bản năng khiến tôi chạy trốn nhưng bất cẩn trượt ngã.
Ngay lập tức, tôi bị bế bổng lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Trì Trọng Cẩm nhìn tôi cao xuống. Cậu ta chỉ mặc mỗi chiếc quần lót đen, mặt vẫn bình thản như không có gì xảy ra.
Tôi không dám nhìn thân hình ấy, ngượng nghịu chào hỏi:
“Chào Tiểu Cẩm ca.”
Không ngờ cậu ta áp sát, hai tay chống xuống, vây lấy tôi, từng bước gần mặt tôi.
“Sao thế? với tôi xong rồi chạy à?”
Cậu ta gần, hơi thở nóng hổi phả lên mặt khiến tôi hơi choáng váng. Tôi loạn, nhìn nghiêm túc:
“Tiểu Cẩm ca, chuyện này không phải lỗi tôi, là do gây nên.”
Đôi mắt hẹp dài của Trì Trọng Cẩm hơi nheo lại, giọng dịu dàng:
“Đêm qua cậu chạy phòng tôi, ôm rồi nói thích tôi nhiều lắm.”
Tôi trợn mắt phản bác:
“Không thể nào. Cậu chắc nhớ nhầm rồi, qua tôi rõ ràng đi tỏ tình với Tạ Tử Hiên mà.”
Ánh mắt dịu dàng bỗng trở nên băng lãnh, lạnh nhìn tôi khiến tôi hơi . Có phải tôi nói chuyện thẳng thừng không?
đổi cách giải thích thì cửa vang lên tiếng gõ dồn dập.
“Trì Trọng Cẩm, cậu dậy rồi à?”
Giọng nói trong trẻo như pha lê vang vọng bên ngoài.
Chết !
Nam thần trường tôi thầm thương trộm nhớ đã đến.
Tạ Tử Hiên, giọng nói vẫn ngọt ngào như vậy.
Tôi thích cậu ấy bởi năm lớp 11, tôi là cô nhất lớp, tụi con trai hay tôi là “Kim Đại Tráng”. Miệng nói đùa vậy thôi, nhưng tôi bên ngoài cười vui, bên trong lại cô lập, ngày càng ít nói.
Tạ Tử Hiên là học sinh chuyển trường, ngồi cùng với tôi. Cậu ấy đẹp trai, tính tình hiền lành. Dù học chưa giỏi lắm nhưng có sức hút, được mệnh danh “Hoàng tử Ôn Nhu” trong lòng các bạn nữ.
Mấy bạn nam bên sau lại trêu tôi, nói Kim Đại Tráng to lớn như vậy thì sau này lấy ai?
Cậu ấy nghe được, quay mặt lạnh nói chỉ có những thằng con trai kém cỏi mới đi trêu con gái, thì hãy dùng thành tích mà vượt qua Kim Ngư. đó chẳng ai dám biệt danh ấy nữa.
Cậu ấy ngày hôm đó như được bao bọc trong ánh hào quang vàng, tôi sao quên được.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn vang, tôi liều lĩnh đẩy Trì Trọng Cẩm ra. Cậu ta liếc một cái sâu sắc rồi đứng dậy tiến ra cửa.
Tôi hốt. Nếu cậu ta cửa, tôi nam thần trường chắc chắn không còn cơ hội nào nữa!
Tôi vội chạy đến chắn trước mặt, chắp tay cầu hòa:
“Tiểu Cẩm ca, đừng cửa nhé.”
Trì Trọng Cẩm mím môi, giọng lạnh đến cực điểm: “ sự thích Tạ Tử Hiên đến thế sao?”
Nụ cười tôi đông cứng không thay đổi, gật đầu. Cậu ta tiến đến, một tay bế bổng tôi, ép sát tường.
Tôi choáng váng. Giảm cân chưa thành công mà. Một mét sáu, năm mươi lăm cân. Đây có phải sức mạnh bạn trai truyền thuyết không?
Cơ thể mất trọng lực, tôi ôm chặt cổ cậu ta, kẹp eo cậu ta chặt. Trì Trọng Cẩm ghé tai tôi, nói từng chữ:
“Chúng ta sẽ tính sổ sau.”
Hơi thở cậu ta nặng nề chút.
Ờ, hay là tôi .
“Tạ Tử Hiên, hôm nay tôi không đi chạy bộ đâu. Cậu cứ đi đi.”
Nam thần trường cười trả lời, tiếng bước chân xa dần. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Đôi mắt đen sâu thẳm của Trì Trọng Cẩm khó đoán vô cùng.
Lúc này tôi mới nhận ra tư thế chúng tôi ngại ngùng. Bức tường lạnh như đá, trong khi thân nhiệt cậu ta nóng bỏng.
Tôi không dám nhìn thẳng mắt cậu ta, nhảy người, kéo chặt cổ áo choàng:
“À ừm, chúng ta phải đi rồi. Tôi về thu dọn đồ, chuyện sau nói tiếp.”
Cứu với!
Tôi lấy hết can đảm uống một nửa cân đi tỏ tình với nam thần trường, vậy mà sáng hôm sau thức dậy lại thấy mình nằm giường của “oan gia”.
Tôi bối rối.
Nam thần trường đứng ngoài cửa. Huhu, vậy là giữa tôi nam thần trường còn chút hy vọng nào không?
Oan gia còn cười cười ra cửa nữa chứ. Tôi chỉ đẩy bay cậu ta trái đất ngay luôn!
qua tôi đã uống ngập ngừng lấy gan đi tỏ tình với nam thần trường, ai ngờ hôm sau lại tỉnh dậy trong vòng tay đối phương.
Tôi đơ người ra.
Rõ ràng qua tôi đi tìm Tạ Tử Hiên tỏ tình mà? Sao giờ lại giường Trì Trọng Cẩm được chứ? Khốn kiếp nữa là thân mật như vậy!
Tôi lén nhìn Trì Trọng Cẩm, lúc này cậu ta vẫn say giấc. Lông mi dài, dày, gương mặt như ngọc khiến tôi thoáng xao xuyến, nhưng thấy khóe môi hơi sưng lên.
Nhìn gương mặt thân quen bé đến lớn ấy, tôi bỗng không biết phải xử lý thế nào, sợ đánh thức cậu ta lại thêm phần ngượng ngùng.
Tôi nín thở, gỡ tay cậu ra, cuối cùng cũng thoát vòng tay ấy. Xuống giường, tôi vội khoác chiếc áo choàng rồi lặng lẽ đi về phía cửa.
Suýt nữa thì thoát thân.
“ trốn à?”
Bỗng vang lên tiếng đàn ông quen thuộc ngoài cửa.
Xong đời rồi.
Lưng tôi lạnh toát. Bản năng khiến tôi chạy trốn nhưng bất cẩn trượt ngã.
Ngay lập tức, tôi bị bế bổng lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường. Trì Trọng Cẩm nhìn tôi cao xuống. Cậu ta chỉ mặc mỗi chiếc quần lót đen, mặt vẫn bình thản như không có gì xảy ra.
Tôi không dám nhìn thân hình ấy, ngượng nghịu chào hỏi:
“Chào Tiểu Cẩm ca.”
Không ngờ cậu ta áp sát, hai tay chống xuống, vây lấy tôi, từng bước gần mặt tôi.
“Sao thế? với tôi xong rồi chạy à?”
Cậu ta gần, hơi thở nóng hổi phả lên mặt khiến tôi hơi choáng váng. Tôi loạn, nhìn nghiêm túc:
“Tiểu Cẩm ca, chuyện này không phải lỗi tôi, là do gây nên.”
Đôi mắt hẹp dài của Trì Trọng Cẩm hơi nheo lại, giọng dịu dàng:
“Đêm qua cậu chạy phòng tôi, ôm rồi nói thích tôi nhiều lắm.”
Tôi trợn mắt phản bác:
“Không thể nào. Cậu chắc nhớ nhầm rồi, qua tôi rõ ràng đi tỏ tình với Tạ Tử Hiên mà.”
Ánh mắt dịu dàng bỗng trở nên băng lãnh, lạnh nhìn tôi khiến tôi hơi . Có phải tôi nói chuyện thẳng thừng không?
đổi cách giải thích thì cửa vang lên tiếng gõ dồn dập.
“Trì Trọng Cẩm, cậu dậy rồi à?”
Giọng nói trong trẻo như pha lê vang vọng bên ngoài.
Chết !
Nam thần trường tôi thầm thương trộm nhớ đã đến.
Tạ Tử Hiên, giọng nói vẫn ngọt ngào như vậy.
Tôi thích cậu ấy bởi năm lớp 11, tôi là cô nhất lớp, tụi con trai hay tôi là “Kim Đại Tráng”. Miệng nói đùa vậy thôi, nhưng tôi bên ngoài cười vui, bên trong lại cô lập, ngày càng ít nói.
Tạ Tử Hiên là học sinh chuyển trường, ngồi cùng với tôi. Cậu ấy đẹp trai, tính tình hiền lành. Dù học chưa giỏi lắm nhưng có sức hút, được mệnh danh “Hoàng tử Ôn Nhu” trong lòng các bạn nữ.
Mấy bạn nam bên sau lại trêu tôi, nói Kim Đại Tráng to lớn như vậy thì sau này lấy ai?
Cậu ấy nghe được, quay mặt lạnh nói chỉ có những thằng con trai kém cỏi mới đi trêu con gái, thì hãy dùng thành tích mà vượt qua Kim Ngư. đó chẳng ai dám biệt danh ấy nữa.
Cậu ấy ngày hôm đó như được bao bọc trong ánh hào quang vàng, tôi sao quên được.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn vang, tôi liều lĩnh đẩy Trì Trọng Cẩm ra. Cậu ta liếc một cái sâu sắc rồi đứng dậy tiến ra cửa.
Tôi hốt. Nếu cậu ta cửa, tôi nam thần trường chắc chắn không còn cơ hội nào nữa!
Tôi vội chạy đến chắn trước mặt, chắp tay cầu hòa:
“Tiểu Cẩm ca, đừng cửa nhé.”
Trì Trọng Cẩm mím môi, giọng lạnh đến cực điểm: “ sự thích Tạ Tử Hiên đến thế sao?”
Nụ cười tôi đông cứng không thay đổi, gật đầu. Cậu ta tiến đến, một tay bế bổng tôi, ép sát tường.
Tôi choáng váng. Giảm cân chưa thành công mà. Một mét sáu, năm mươi lăm cân. Đây có phải sức mạnh bạn trai truyền thuyết không?
Cơ thể mất trọng lực, tôi ôm chặt cổ cậu ta, kẹp eo cậu ta chặt. Trì Trọng Cẩm ghé tai tôi, nói từng chữ:
“Chúng ta sẽ tính sổ sau.”
Hơi thở cậu ta nặng nề chút.
Ờ, hay là tôi .
“Tạ Tử Hiên, hôm nay tôi không đi chạy bộ đâu. Cậu cứ đi đi.”
Nam thần trường cười trả lời, tiếng bước chân xa dần. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Đôi mắt đen sâu thẳm của Trì Trọng Cẩm khó đoán vô cùng.
Lúc này tôi mới nhận ra tư thế chúng tôi ngại ngùng. Bức tường lạnh như đá, trong khi thân nhiệt cậu ta nóng bỏng.
Tôi không dám nhìn thẳng mắt cậu ta, nhảy người, kéo chặt cổ áo choàng:
“À ừm, chúng ta phải đi rồi. Tôi về thu dọn đồ, chuyện sau nói tiếp.”