Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
“Điện thoại tôi!”
Thẩm Trần co rúm lại ở góc tường gào thét, bàn tay phải bị ăn mòn m.á.u thịt be bét: “Tôi kiện các người tội cố ý gây thương tích…”
Bạch Tiêu nhìn Thẩm Trần, đồng tử xanh lam thu hẹp thành hai đường dọc.
Giọng nói vốn trẻo giờ đây lại cuộn lên tiếng gầm gừ như dã thú:
“Quên hết những gì hôm nay đã thấy rồi cút ra ngoài ngay.”
Thẩm Trần lập tức cứng đờ, mắt dần trở nên mơ màng, lảo đảo đứng dậy bước ra ngoài .
Ra đến , hắn còn rất biết điều mà đóng lại giúp .
Bình luận bay đầy màn hình:
[Đến rồi đến rồi! Là thao túng tinh thần đó! Cấm thuật hoàng tộc giao !]
[Xong rồi, nam chính ép hóa hình lại còn dùng cấm thuật, đám lão già dưới đáy biển chắc chắn cảm ứng được. Nam chính lén trốn ra ngoài đấy! khi bị cưỡng chế bắt về không nhỉ…]
[Đừng bắt mà! Đoạn quan trọng tôi mong đợi còn chưa tới mà!]
Tôi không kịp để ý xem bình luận.
Bạch Tiêu đã nhũn ngã lòng tôi.
Cả người anh ấy nóng bỏng, vảy trên phần hông đang rỉ máu.
Cuối đường bụng, lớp màng mỏng mờ ảo như cánh bơi cũng lấp ló ra.
Hàng mi ướt sũng anh ấy khẽ lướt qua cổ tôi: “ nước…”
Tôi vừa kéo vừa ôm, khó nhọc đưa anh ấy trở lại bồn tắm, nửa người dưới anh ấy lại dần ra hình dáng đuôi cá.
[Mau sờ tuyến ảnh ấy đi! thể giúp ổn định hình thái tạm thời đó!]
[ mà, tôi nhớ là sờ tuyến đó tác dụng phụ thì phải.]
[Đúng đúng, tôi biết tác dụng phụ là gì nè, hehe~]
Tôi liếc nhìn bình luận một ,
Đưa tay lần mò dọc vành Bạch Tiêu, tìm kiếm vị trí.
Bạch Tiêu ngoan ngoãn để tôi , sắc tái nhợt cũng từ từ nhuộm lên một lớp ửng hồng.
Khi đầu ngón tay tôi một miếng vảy nhỏ nhô ra ấy, anh ấy bỗng run lên một .
Đốt sống đuôi bật ra một vây đuôi màu xanh ngọc, nặng nề quật mạnh xuống bồn tắm, b.ắ.n tung toé bể nước.
Tôi bị phản ứng mãnh liệt anh ấy giật mình.
Bạch Tiêu đỏ bừng đuôi mắt, giọng khàn khàn: “Đừng nữa…”
Đôi mắt xanh lam xinh đẹp ấy thẳng thắn nhìn chằm chằm tôi, nước long lanh:
“Nữa thì tôi sớm bước kỳ giao phối đấy.”
mắt đó, rõ ràng lại tràn đầy mê hoặc.
9
Gây mê ch//ết mất…
Tôi ngơ ngẩn nhìn anh ấy, tim như lỡ mất một nhịp.
Mãi lâu hoàn hồn.
Ham trêu chọc anh ấy trỗi dậy lòng, tôi cố ý dùng ngón tay ấn nhẹ thêm một lên chỗ đó.
Bạch Tiêu lại run bần bật, cả khuôn đỏ bừng như bị thiêu cháy.
[Trời đất ơi, bị tuyến thôi mà nam chính đã như nổ tung rồi.]
[Tôi cũng nổ ! sao mà lại quyến rũ như ! Nam chính thật sự là giao à, chắc không phải là yêu tinh đấy chứ!]
[ nhẹ mà đã , không dám tưởng tượng lúc “giao lưu sâu sắc” với em gái thì ra sao đó!]
Tôi nhìn bình luận, cũng đỏ bừng.
Vội vàng rụt tay về.
Bạch Tiêu lại kéo vạt áo tôi.
mắt lạnh nhạt đã khôi phục lại như bình thường, đỉnh là vẫn đỏ ửng:
“Đuôi tôi đau.”
Rõ ràng ngữ khí rất lãnh đạm, vậy mà nghe cũng như đang nũng.
Bình luận lập tức phát cuồng:
[Cười ngất, thật ra nam chính hoàn toàn không đau, đang giả vờ đó.]
[ – .]
[Vì theo khả năng tự chữa lành giao , vết thương đó chắc giờ đã sắp lành rồi!]
[Đây là đang nũng mà? Trời ơi, kiếp cuối cùng tôi cũng được thấy nam chính chủ động nũng rồi, hồi lột vảy cũng không thốt ra tiếng mà!]
Thấy bình luận như vậy, tôi biết ngay anh ấy đang giả vờ.
mà tôi vẫn ngoan ngoãn đi lấy thuốc cho anh ấy.
Bạch Tiêu ngoan ngoãn gác đuôi lên bồn tắm.
Khi tôi thoa thuốc, rõ ràng cảm giác được mắt anh ấy cứ dính chặt lấy mình.
Bình luận nhanh chóng phiên dịch tâm trạng Bạch Tiêu:
[Hôm nay cuối cùng cũng đập được tình địch rồi, vui quá~]
[Em gái thoa thuốc cho tôi đáng yêu quá đi, thơm em ấy một ~]
[Còn em gái sờ tuyến tôi nữa, tay em ấy mà…]
Tay tôi khẽ run lên, nóng bừng.
Thoa xong, tôi ngẩng đầu.
Bạch Tiêu lập tức tránh mắt tôi, cổ họng khẽ động.
Tôi cong môi cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đuôi anh ấy:
“Hôm nay anh rất tốt.”
nháy mắt, Bạch Tiêu lại biến thành “cá nướng nhiệt độ cao” lần nữa rồi.
10
Từ đó trở đi, Thẩm Trần không còn đến quấy rối tôi nữa.
tôi vẫn quyết định nhanh chóng chuyển nhà.
Vì tôi đổi cho Bạch Tiêu một bồn tắm lớn hơn.
Dù mỗi ngày tôi đều thay nước cho anh ấy, anh ấy bắt đầu bị rụng vảy rồi.
Lần đầu tiên tôi phát , anh ấy còn định giấu.
đó bị tôi bắt gặp, Bạch Tiêu thản nhiên đặt vảy rụng lòng bàn tay tôi,
rồi kiêu ngạo quay đầu đi không thèm nhìn:
“Vảy tôi cũng đáng giá lắm, nếu thích thì lấy đi.”
Tôi nhận lấy, khóe mắt lại vô tình thấy phần đuôi cá mà anh ấy quý như bảo bối giờ đã hói một mảng nhỏ.
Bạch Tiêu nhận ra mắt tôi, vội giấu đuôi ra lưng.
Bình luận bay qua:
[Nam chính xa biển lâu quá, quả nhiên thể không thích nghi được, , dù vậy, vẫn cố chấp ở bên em gái.]
[Anh ấy sợ em gái chê đuôi cá trụi lông xấu xí, đêm qua còn vụng trộm rơi vài viên ngọc trai nhỏ vì buồn đó…]
[Hơn nữa, nam chính đang kỳ giao phối, đêm cũng chịu đựng sự khó chịu, căn bản không ngủ ngon được.]
Thấy dòng , tôi nhíu mày.
Bạch Tiêu khó chịu ư?
Tôi đang định mở miệng hỏi, thì một dòng bình luận khác trôi tới:
[Chứ sao! Giao lúc kỳ giao phối nhu cầu rất lớn đó, ngày đêm ở chỗ em gái không nhìn thấy, chắc bàn tay nam chính cũng chai mất rồi~]
[Nam chính sợ phiền em gái, lần cũng ráng nhịn tới tận đêm khuya tự mình giải quyết.]
[ nhịn mãi cũng không được đâu~ quái thú biển sâu cũng ngày gầm thét mà~]
Ý thức được “khó chịu” câu chuyện là gì, tôi bỗng nóng lên.
Vội giả bộ như chưa thấy gì cả.
Tối đó, tôi lặng lẽ tới trước phòng tắm, ghé nhẹ nhàng áp lên cánh .
nghe thấy bên , giọng nói khàn khàn Bạch Tiêu gọi tên tôi từng tiếng một.
Ẩn nhẫn mà kiềm chế.
Tôi đứng ngoài , nghe mà chân cũng nhũn ra.
Không kìm được, ghé mắt qua khe nhìn trộm.
Vừa vặn đối diện với đôi mắt xanh lam ngập nước đang nhìn thẳng về phía tôi.
Bình luận lại ra:
[Giao rất nhạy cảm với mùi hương mà, nam chính sớm đã phát ra em gái đang nhìn mình rồi~]
[Ối dồi ôi, ngửi thấy mùi em gái, nam chính càng kích động hơn ~]