Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16.
Chân Đoạn Phong Yển đã khỏi bệnh, tiểu thư động lòng.
Còn ta vốn là thế thân, chớp mắt trở nên món đồ vô dụng.
Ta bị vứt bỏ rồi.
Đêm hôm , tiểu thư liền lệnh cho người lặng lẽ đưa ta lên một cỗ xe ngựa, vội vàng đến cực điểm.
Ta còn chưa kịp hoàn hồn, Vương phủ đã mất hút sau lưng.
Trong lòng trào lên nỗi hoang mang nhàn nhạt.
chẳng đây là điều ta hằng mong ước hay sao?
Ta có thể , con ta cũng có thể , từ nay về sau mọi thứ nơi đều không liên quan đến ta nữa.
Thế chưa đến nửa canh giờ, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.
Một nỗi bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Vừa xuống xe đã thấy nam , tay cầm trường đao, mặt sát khí bước về phía ta.
“Mỹ mà giết luôn thì tiếc quá! Hay là…”
“Ngươi không muốn nữa à! Giết nhanh cho xong!”
Tim ta như rơi thẳng xuống đáy.
Ta biết quá nhiều, quả nhiên tiểu thư không dung tha cho ta.
người càng lúc càng tới gần, lưỡi dao trong tay sáng lóa chói mắt.
Đôi chân ta nặng như đổ chì, cái chết kề cận từng tấc.
Ngay lúc ấy, một nói vang lên: “Khoan đã!”
Một người thong thả bước ra: “Giao cho ta, các ngươi có thể rời đi.”
Phùng Cực mỉm cười nhìn ta.
người kia đưa mắt nhìn nhau, do dự không quyết.
Phùng Cực chau mày, lười nhác nói: “ Vương phi hả, cứ để ta giải thích cho.”
Lúc này người rút lui.
Phùng Cực nhìn ta, nụ cười càng thêm rõ ràng.
Ta bị nhốt lại.
Trong nhà lao âm u, cổ tay bị gông xiềng nặng nề khóa chặt.
“Thứ không thể ăn vào , là thứ mê người nhất.” Ánh mắt Phùng Cực tham lam, cúi người kề sát tai ta, phả hơi thở mờ ám: “Muốn , xem ngươi biết chọn thế nào, hiểu chưa?”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay sờ.
17.
Ta rùng mình ớn lạnh, há cắn chặt vành tai hắn, máu tanh tràn khoang .
“A…!” Phùng Cực gào thảm một , vùng ra, máu từ tai chảy thành từng dòng.
“Đồ đáng chết!” Hắn chửi ầm lên, tát vào mặt ta liên tiếp như vũ bão.
Đầu óc ta quay cuồng, trời đất đảo điên, vị rỉ sắt tanh tưởi trong không phân rõ là máu của hắn hay máu của ta.
một lúc lâu sau, Phùng Cực thở hồng hộc dừng tay.
“Ngươi cứ đợi đấy, lát nữa ta xử ngươi!”
“Người đâu! Gọi đại phu mau!”
suốt mấy sau, Phùng Cực không hề quay lại.
Không dồ ăn không nước uống, ta lâm vào tình trạng mất nước trầm trọng, hấp hối bờ tử vong. Cổ tay bị xiềng đã mưng mủ hoại tử, máu thịt be bét.
Lúc ta tưởng mình sắp chết, tiểu thư xuất .
“Quả nhiên ngươi chưa chết.” Ánh mắt nàng ta ngập tràn oán hận: “Vương gia đã sớm biết người đêm đêm hầu hạ là ngươi chứ không ta, Bất Hàn, ngươi giấu ta khổ thật đấy…”
“Ta nói, ngươi mang thai rồi.” Tiểu thư nở nụ cười âm hiểm, ánh mắt chuyển xuống bụng ta.
Đồng tử ta co rút kịch liệt.
“Thảo nào ngươi vừa biến mất, Vương gia bèn phát điên!” Vừa dứt , roi trong tay nàng ta cũng quất tới, “chát” một , hung hăng đánh xuống người ta.
Ngay , bụng quặn đau như bị xé thành từng mảnh.
Con của ta…
Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt như muốn xuyên thủng thân thể nàng ta, run run: “Hạ Thanh Âm… sau khi chết ta hóa thành lệ quỷ… khiến ngươi vạn kiếp bất phục!”
Đáp lại là cú quất roi càng lúc càng tàn độc của Hạ Thanh Âm.
Ta vô lực cúi đầu, ý thức dần mơ hồ.
Hình như không có gì đánh xuống nữa, tai mơ hồ vang lên động.
Ngay sau , cổ tay ta bỗng nhẹ bẫng, thân thể nghiêng xuống, có người ôm lấy ta.
Hơi thở quen thuộc.
“Vương gia…”
Vòng tay ôm lấy ta run lên: “Là ta, đừng sợ…”
“Đứa bé…”
Vòng tay càng siết chặt: “ không sao đâu.”
…
18.
Không biết đã bao lâu trôi qua, ta tỉnh lại trên giường của Đoạn Phong Yển.
cạnh chỉ có Ly đại phu đang mỉm cười hiền hậu.
Ta theo bản năng nhìn xuống bụng, Ly đại phu lên : “Thai nhi không sao, chỉ bị kinh động chút thôi.”
Ta lại ngẩng đầu nhìn ông ấy, còn chưa kịp hỏi, Ly đại phu đã cười nói: “Vương gia bị Hoàng thượng triệu vào cung rồi.”
“…”
Cổ họng ta đau rát, dứt khoát không mở nữa.
Ly đại phu nheo mắt cười nhìn ta, lúc ấy ta chưa ý thức mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Trong nửa canh giờ tiếp theo, ta lĩnh hội thế nào gọi là kẻ lắm .
“Sáng hôm ấy, tinh thần Vương gia phơi phới, đã nhiều rồi chưa thấy ấy vui vẻ như vậy. Ai dè vừa tin ngươi rời phủ, sắc mặt ấy đen đến mức dọa người, chẳng ai dám hé răng.”
“Tối , Hạ Thanh Âm đến phòng Vương gia, định cùng ấy hoan hảo một phen, nào ngờ bị mắng cho một trận, đuổi ra khỏi phòng luôn.”
“Sau khi ngươi biến mất, Vương gia gần như lật tung Biện Kinh lên mà tìm. Khi ấy ta chưa nói ấy chuyện ngươi đang mang thai, điều ấy muốn tìm chỉ là ngươi thôi.”
“Chẳng bao lâu sau, điều tra ra Phùng Cực, hắn ta phong thanh nên chạy trước, bị Vương gia bắt về, dưới cực hình, cái gì cũng khai ra hết.”
Ly đại phu kể hăng say, hận không thể thuật lại từng phút từng giây sau khi ta rời đi cho ta bằng hết.
Ta không thể hiểu nổi, sao Đoạn Phong Yển có thể chịu đựng người này kè kè mình lâu đến thế? Xem ra y thuật của ông ấy thật sự cao minh.
Ta ra, giữa từng câu từng chữ của Ly đại phu đều là ngầm nói Đoạn Phong Yển để tâm ta thế nào.
ta chỉ cảm thấy nó như một giấc mộng viển vông.
Cuối cùng, Ly đại phu vuốt chòm râu, cười nói: “Chắc lão phu không đắc tội gì ngươi đấy chứ? Nếu không, đắc tội nữ chủ Vương phủ, e là sau này chẳng yên nổi rồi…”
“Nữ chủ ?” Ta sững người, chỉ nghĩ ông ấy đang nói đùa, bèn cười nhạt: “ đưa Hạ Thanh Âm đi đâu rồi?”
Ly đại phu nhìn ta một cái, thản nhiên đáp: “Hạ Thanh Âm chết rồi.”
19.
Đoạn Phong Yển sai người lột sạch kẻ bị tra tấn gần chết là Phùng Cực, rồi ném thẳng lên giường của Hạ Thanh Âm.
Khi bọn hạ phát , người họ đều mình trần không mảnh vải.
Phùng Cực bị đánh chết tại chỗ, còn Hạ Thanh Âm thì bị trầm xuống sông.
Tuy Hạ gia không bằng Vương phủ, dẫu sao cũng là danh môn vọng tộc.
Chuyện này ầm ĩ đến trước mặt Hoàng thượng. Tại điện, Hạ lão gia dâng sớ tố cáo Đoạn Phong Yển cố ý vu oan hãm hại, coi mạng người như cỏ rác.
Đoạn Phong Yển bị triệu vào cung, nửa chưa trở lại.
Ta nằm một mình trong phòng, càng chờ càng sốt ruột, đến mức không thể ngồi yên.
Vừa bước xuống giường, ngoài cửa liền truyền đến Đoạn Phong Yển: “Nàng ấy thế nào rồi?”
Ly đại phu đáp: “Tỉnh rồi, sắc mặt không tệ, đứa nhỏ cũng… Ơ kìa? Vương gia…”
Một lát sau, bước chân vội vã tiến lại gần, Đoạn Phong Yển đã xuất trước cửa.
Hắn chau mày: “Nàng xuống giường làm gì, nằm yên cho ta!”
“Hoàng thượng có phạt không?” Ta vội hỏi.
Đoạn Phong Yển lườm ta một cái: “Nàng ngủ đến mức lú lẩn rồi sao, phạt ta làm gì?”
“…”
Đoạn Phong Yển bước tới, đỡ ta ngồi xuống mép giường: “Lão già Hạ gia dạy con không nghiêm, Hạ Thanh Âm tư thông nam , làm ô nhục danh tiết hoàng môn, chết cũng không oan. Hoàng thượng giận, suýt nữa liên lụy Hạ tộc.”
Lúc này ta thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau, Đoạn Phong Yển nhìn ta, đột nhiên nói: “Bổn vương chậm trễ hồi phủ, là vì vào cung xin Hoàng thượng ban hôn.”
“Ban hôn? ai?” Ta ngẩn người.
Đoạn Phong Yển trừng mắt khó chịu: “ một tên đầu gỗ.”
Mặt ta không biểu lộ cảm xúc vui vẻ gì: “Chẳng Vương gia từng nói, thân phận ta thấp kém, không xứng sao?”
“Bổn vương từng nói khi nào?”
“Ở ngoài thành.”
Đoạn Phong Yển đột ngột đứng phắt dậy, giận dữ trừng mắt nhìn ta như bị chọc vào chỗ đau: “Nàng còn dám nhắc đến chuyện ngoài thành! Nàng dám cự tuyệt bổn vương, lại còn dùng ánh mắt không biết chết nhìn bổn vương, bổn vương không móc mắt nàng ra, đáng lẽ nàng nên thắp hương tạ ơn !”
“Ta…”
“Còn nữa, sau lưng bổn vương, nàng dám chê bổn vương chỉ là món đồ đẹp đẽ trưng bày. Nếu là người khác, bổn vương đã chém bay đầu từ lâu, còn đào tổ tông nhà hắn lên rồi! Nàng đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, lòng dạ sắt đá!”
“…”
“Sau , Hạ Thanh Âm đưa nàng ra khỏi phủ. Nếu nàng ta không có sát tâm, e là nàng đã ôm con của bổn vương bỏ trốn tận chân trời góc bể nào rồi, không chừng cạnh còn có nam khác nữa!”
Ta bị một tràng mắng phủ đầu đến choáng váng, há không thốt nổi nào.
“…”
Sao tới cuối cùng, tất đều là lỗi của ta vậy?
Ta nghi ngờ là do chênh lệch chiều cao.
Thế là ta đứng dậy, định gom lại suy nghĩ phản bác một cách tao nhã, chưa kịp cất đã bị Đoạn Phong Yển ấn ngồi xuống lại.
Hắn hào phóng tuyên bố: “Thôi, không cần xin lỗi nữa, bổn vương tha cho nàng rồi.”
“…” Con mắt nào của hắn thấy ta chuẩn bị xin lỗi hắn vậy?
20.
Vài tháng sau khi thành thân, Đoạn Phong Yển dựa vào việc thai kỳ ổn định mà càng làm càn, càng phóng túng.
Ta chịu không nổi, lén trốn ra ngoài phủ.
Vừa hay gặp trận tuyết đầu tiên của mùa đông.
Ta đứng ngẩn ngơ đầu phố, nhìn hoa tuyết bay bay rơi xuống, nhìn con đường dài dần phủ một tầng tuyết mỏng.
Chưa bao lâu, phía sau chợt vang lên một nói oán trách: “Mang thai con của bổn vương, nàng còn định đi đâu?”
Ngay sau , một chiếc áo choàng dày phủ lên vai ta, Đoạn Phong Yển vòng qua trước mặt, đích thân giúp ta buộc lại.
Người trước mắt có hàng mi dài rậm, điểm vài hạt tuyết lấp lánh.
Cảm giác hụt hẫng vừa dâng lên trong lòng, phút chốc đã bị hơi ấm ấy cuốn đi sạch .
Ta bỗng bật cười.
Đoạn Phong Yển liếc qua: “Lạnh đến mức đần ra rồi à?”
Ta cười ngây ngốc.
Đoạn Phong Yển nắm lấy tay ta, kéo về hướng phủ.
Đi nửa đường, bỗng có một phụ xuất .
“A Ninh…”
Toàn thân ta chấn động.
Bà nhìn ta, trong mắt ngân ngấn nước.
Gương mặt ấy đã già đi rất nhiều so trong trí nhớ của ta.
“Là mẫu thân đây, A Ninh…”
ta khàn khàn, như thể đột ngột bị cát vương vào cổ họng: “Có chuyện gì sao?”
điệu khách khí mà xa cách.
Bà sững người, một lúc lâu sau chậm rãi mở .
Sau khi bà ta tái giá, lại sinh thêm con.
Tưởng đâu có tháng ấm êm, nào ngờ phu quân lại là kẻ nghiện cờ bạc, mấy năm nay khổ sở không sao tả xiết.
Giờ con bà ta mắc trọng bệnh, không có tiền chữa.
nói ta gả vào Vương phủ làm Vương phi, bà ta bèn tìm đến.
Tựa như sợ ta cự tuyệt, bà ta vội vàng nói: “A Ninh, mẫu thân biết con hận, nếu năm mẫu thân không bán con vào Hạ gia… con cũng đâu gặp Vương gia, cũng không có vinh hoa phú quý như hôm nay, không…”
Năm ấy bà ta ra đi, hơn mười năm chưa từng xuất lại.
Ta từng tưởng tượng vô số lần cảnh tái ngộ giữa người…
Tuyết rơi trên mặt, vừa lạnh, vừa nhói.
21.
Đoạn Phong Yển cạnh cất có phần lạnh lẽo: “Muốn bổn vương đuổi bà ta đi không?”
Ta quay đầu lại, chỉ bình thản hỏi: “Chàng có mang theo bạc không?”
Đoạn Phong Yển khẽ nhíu mày.
Một lát sau, hắn hơi nâng tay, có thị vệ bước ra, đưa cho bà một tờ ngân phiếu.
Ánh mắt bà sáng rực lên ngay thì, nụ cười nơi khóe không giấu nổi: “Tạ ơn… tạ ơn Vương gia, Vương phi…”
Đoạn Phong Yển kéo tay ta tiếp tục bước đi.
Hắn không hỏi gì, cũng chẳng nói nào, chỉ là siết chặt tay ta hơn nữa.
Đi một đoạn, ta chậm rãi lên , nhẹ như hoa tuyết: “Cũng là một đông có tuyết rơi như thế này.
“Mẫu thân đi rồi, ta đứng rất lâu trước cửa nhỏ Hạ phủ, cho đến khi tuyết đọng vai, ta hiểu, bà ta không quay lại nữa.”
“Ta lạnh đến cứng người, sau khi vào phủ, tiểu thư hỏi ta tên là gì, ta đáp: Bất Hàn.”
“Ta căm ghét mùa đông, mong mùa đông đừng bao giờ đến nữa, mong về sau không đứng trong tuyết chờ ai thêm lần nào nữa.”
Ta dừng bước, nghiêm túc nhìn Đoạn Phong Yển: “Bây giờ thì hết rồi. Như bà ta nói, ta đã gặp chàng, ta nguyện buông bỏ tất quá khứ, tha thứ cho mọi chuyện.”
Trong mắt Đoạn Phong Yển lên ý cười.
Một lúc sau, hắn hừ khẽ: “Cuối cùng nàng cũng biết bổn vương tốt thế nào rồi.”
“Ta luôn biết mà.”
“Vậy sao còn không chịu thân cận bổn vương?”
Ta bất lực liếc nhìn bụng mình đã nhô cao.
Đoạn Phong Yển như không tin nổi: “Bổn vương còn không bằng một đứa trẻ chưa chào đời sao?”
“Không .”
“Vậy nếu bổn vương và đứa nhỏ cùng rơi xuống nước, nàng cứu ai trước?”
“…” Ta quay đầu bỏ đi.
Sau lưng bỗng vang lên gắt gỏng giận dỗi của Đoạn Phong Yển: “Tại sao không trả ! Nàng đứng lại cho bổn vương!”
-Hoàn-