Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 1

, để cho đứa con có cuộc sống tốt hơn, tôi quần quật.

Đêm ngã quỵ vì bệnh nặng, con lại đăng lên mạng xã hội:

cũng tốt, dù sao bà ta cũng chẳng quan tâm tôi. Tôi sớm tìm được một người mẹ mới .”

Con cũng để lại bình luận:

“Đúng vậy, loại mẹ thế , có hay không cũng chẳng khác gì.”

Điều chúng muốn là một người giúp , ở trong căn phòng trọ nhỏ hẹp, nấu ăn, dọn dẹp cho chúng.

chúng không hiểu , một người mẹ với mức lương hàng năm 60 triệu tệ, có nghĩa là điểm xuất phát của chúng sẽ là đích đến cả đời người khác không thể với tới.

Sau đó, tôi bị gắn mác “người mẹ tồi tệ nhất,” bị một người dùng cực đoan đ.â.m c.h.ế.t ngoài đường.

Sống lại một , khi đứa con lại đe dọa tôi, bảo nếu không đưa chúng đi sẽ đổi mẹ khác, tôi mỉm cười đáp:

“Không thành vấn đề, mẹ cũng không nhất thiết đứa con con.”

————–

“Cô giáo Tiểu Hân nói máy giặt không sạch, nên quần áo của con cô ấy đều giặt . Người ta có thể giặt quần áo cho con cái, tại sao mẹ chưa bao giờ giặt cho tụi con? của mẹ quý giá đến vậy sao?”

“Đừng nói nữa, anh à. Mẹ không yêu tụi mình.”

lại đứa con, tôi bình tĩnh hơn mình tưởng.

Cúi xuống, trên màn hình máy tính vẫn là file PPT chuẩn bị cho buổi đánh giá ứng cử.

Tôi vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh sau cú sốc sống lại, động .

“Đang nói chuyện với mẹ đấy, mẹ không c.h.ế.t à?”

Con , Hòa, không thấy tôi phản ứng, chạy đến gập laptop của tôi lại.

Lực rất mạnh, suýt nữa kẹp vào tôi.

Tôi buộc dừng lại, ánh hướng về phía chồng, Viễn Hàn.

Ngoài khóe , tôi thấy một cái đầu ló ra từ bếp, nhanh chóng thụt vào.

Mỗi lần thế , anh ta đều “ẩn mình” rất đẹp.

đợi đến lúc tôi và lũ trẻ cãi nhau không ngớt, anh ta sẽ nhảy ra người tốt.

“Mẹ con là lãnh đạo quen , con đừng giận mẹ.”

Sau đó, anh ta mang lên một chai Coca, một phần đồ ăn vặt.

Không cần nói gì thêm, thế thôi cũng đủ để khiến tôi trông một phù thủy nhẫn tâm.

đây, tôi nghĩ cha mẹ, một người nghiêm khắc, một người dịu dàng, mọi chuyện sẽ không căng thẳng quá, có lợi cho sự trưởng thành của con cái.

Giờ tôi hiểu, cách giáo dục vậy khiến bọn trẻ cùng cha chúng đồng lòng chống lại tôi, coi tôi là kẻ thù.

Tôi thu lại ánh , con :

“Đúng vậy, mẹ không sẽ .

“Không mẹ, mà con cũng sẽ .”

Con bật cười: “Nói nhảm! Dù mẹ không , nhà vẫn còn . Chẳng lẽ con và em sẽ c.h.ế.t đói?”

Tôi cũng cười.

đây, tôi sợ bọn trẻ coi thường chồng mình, luôn cố gắng xây dựng hình ảnh tốt đẹp cho anh ta.

hôm nay, tôi bình thản đáp lại:

“Sao không được? con không có đầu óc, lại không khéo léo, đi một tháng kiếm được 3.000 tệ. Còn miếng bánh mì trên con, mỗi lát 300 tệ. Con tính xem, lương của có đủ để con no bữa sáng không?”

đứa trẻ sững người, không vì giá bánh mì quá đắt.

Mà vì lần đầu tiên, tôi hạ thấp cha chúng mặt chúng.

Có lẽ bị chạm vào nỗi đau, chưa đầy giây, Viễn Hàn mặt mày xanh mét bước ra:

“Em nói mấy chuyện mặt con cái để gì?

“Trong em, không có tiền là tội c.h.ế.t sao?

“Tống Nguyên, đừng nghĩ anh không biết, tiền của em cũng không sạch sẽ gì!”

Anh ta ném tạp dề xuống, tức giận đi ra ngoài.

bóng lưng của anh ta, tôi nhớ lại , người đàn ông luôn nhún nhường tôi, nói sẽ chăm sóc tôi, sau khi tôi c.h.ế.t một tháng tái hôn với “người mẹ mới” mà con tìm cho.

Tôi anh ta đốt ảnh cưới của chúng tôi, d.a.o cùn cứa vào thịt.

, tôi sẽ không vì lòng trọng của anh ta mà nhượng bộ.

Anh ta hiểu.

Cơm mềm, không thể ăn cứng.

Con , Nhiên, bực bội hỏi tôi:

“Mẹ giỏi lắm, chọc tức bỏ đi , ai sẽ đưa tụi con đi đây?”

Người ta thường nói, con là chiếc áo bông nhỏ của mẹ.

Thật tiếc, con tôi lại là của Viễn Hàn, không của tôi.

đây mẹ nói thuê tài xế cho gia đình, là con không chịu, khăng khăng đưa đi.

“Muốn đi con đi tìm ông ấy.”

Thấy tôi không còn sắp xếp tất cả mọi thứ cho chúng, con trừng giận dữ tôi.

“Tốt thôi, con cũng không muốn đi nữa!”

Con cũng bắt chước anh , vứt cặp xuống, quay về phòng.

Ba năm , tôi chọn cho chúng một trường quý tộc quốc tế.

Muốn chúng tránh xa kiểu giáo dục nhồi nhét, thỏa sức mở mang tầm , trải nghiệm cuộc sống.

riêng phí, mỗi năm tốn 300.000 tệ.

Tôi cứ nghĩ chúng sẽ thích.

, tôi nghe được chúng nói với tôi sính ngoại, không cho chúng trường công lập.

Tùy chỉnh
Danh sách chương