Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7pkKv9dhwI

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

đường nhà, tôi luôn cảm thấy trạng thái của Lục Cẩm Du có gì đó không đúng.

Cậu ấy không còn cười vui vẻ như trước, mà chau mày thật chặt, như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.

Khi chúng tôi nhà, cậu ấy cuối cùng không nhịn nữa, đuôi cá hiện , ngã vật xuống sàn.

“Tiểu Du! Em sao vậy?”

Lục Cẩm Du lấm tấm mồ hôi, vảy cá người xám xịt đi, cậu ấy nửa dựa tường, cố hết sức để thở.

[Tiểu phản diện sao vậy, không vì hành động lúc nãy phòng bệnh đấy chứ!]

[Đúng rồi, cậu ấy lúc nãy phòng bệnh của gì vậy?]

[Kiểm tra rồi, là cấm thuật của tộc người cá, cậu ấy vì của mà chia sẻ tuổi thọ của người cá !]

[Đây còn là phản diện nữa sao, rõ ràng là một chiến binh ngây thơ mà.]

Tôi bình luận màn hình mà không kìm đỏ hoe mắt, ôm lấy Lục Cẩm Du: “Đồ người cá ngốc nhà cậu, sao cậu không là đồ ngốc mà còn là một tên não yêu đương vậy chứ!”

Lục Cẩm Du đột nhiên khẽ thầm tai tôi.

Tôi vội vàng ghé sát lại, nghe thấy cậu ấy :

“Nước…”

khi tôi dốc hết sức kéo Lục Cẩm Du phòng tắm, mở vòi sen, hơi thở của cậu ấy mới dần ổn định, nhưng vảy cá đó vẫn không trở lại vẻ óng ánh ban .

Một lúc sau, Lục Cẩm Du cuối cùng yếu ớt ngẩng tôi.

sao lại khóc…”

“Không vì đồ ngốc cậu còn vì ai!”

sợ rồi à? Em… em… người cá thiếu nước sẽ như vậy đó, ngâm một lúc là khỏi thôi.”

Cậu ấy xong, úp nước, thổi một cái bong bóng, trông y như thể đang dối, là biết ngay.

8

Nếu không đã đọc bình luận của khán giả, có lẽ tôi sẽ thật sự tin lời cậu ấy vì không hiểu biết người cá.

“Lục Cẩm Du, cậu đừng có coi tôi là đồ ngốc nữa không, tôi biết hết cậu đã rồi.”

Lục Cẩm Du thò , vẻ mặt kinh ngạc tôi: “ sao lại biết?”

Sau đó cậu ấy xoa xoa mũi: “Vậy vui mới đúng chứ, dì bây giờ ít nhất đã kéo dài thêm ba mươi năm tuổi thọ, sẽ không còn bệnh tật giày vò nữa.”

“Lục Cẩm Du, cậu đừng nguy hiểm như vậy nữa, tôi sẽ lo lắng đấy.”

“Đương nhiên là không rồi, , này vốn dĩ không mấy lần đâu.” Cậu ấy cười ngây ngô với tôi, nhưng câu đó cứ như đ.â.m mạnh tim tôi một nhát.

, em nghĩ mình biển một thời gian, em đã đ.á.n.h giá quá cao bản thân rồi, vẫn đó để chữa lành vết thương mới .”

Tối hôm đó, chúng tôi đắp chăn trò mãi, từ cảnh đẹp dưới biển sâu đứa trẻ nghịch ngợm lớp piano.

Cậu ấy dường như rất không muốn rời xa tôi, vừa trò vừa rơi mấy hạt trân châu nhỏ chăn.

Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, Lục Cẩm Du đã đi rồi, chỉ còn lại căn nhà trống trải.

bàn có một hộp giữ nhiệt úp xuống, mở là bát cháo hải sản vẫn còn nóng hổi.

Bên cạnh còn có một túi to đầy kẹo bạc hà hình cá nhỏ, đó có ghi một tờ giấy:

ơi, khi nào nhớ em hãy ăn kẹo cá nhé.”

Tôi ăn xong bát cháo hải sản, rồi một viên kẹo bạc hà miệng.

Thật lạ, rõ ràng mới tạm biệt mà tôi đã bắt thấy nhớ rồi.

Lục Cẩm Du lần này đi rất lâu, tôi vẫn như thường lệ dạy học lũ trẻ, bệnh viện chăm sóc .

Lục Cẩm Du dường như đã dùng một phép thuật rất hữu ích, tôi rõ ràng đã bác sĩ tuyên án tử mà lại thoát khỏi tay tử thần, cơ thể ngày một khỏe hơn.

Các bác sĩ đều rằng đây là một phép màu y học, ánh mắt họ cứ như muốn đưa tôi lên bàn mổ thí nghiệm vậy.

tôi cảm thấy kỳ diệu khả năng hồi phục của mình, nhiều lần hiệu tôi đưa Lục Cẩm Du gặp lại lần nữa.

Nhưng tôi không tìm cậu ấy ở đâu, chỉ đành qua loa trả lời.

Khi chuông cửa reo, tôi nghĩ Lục Cẩm Du đã rồi.

Mở cửa , tôi lại phát hiện, đó lại là Cố Hoài.

vòng một tháng ngắn ngủi này, Cố Hoài dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Hắn gầy đi rất nhiều, râu ria lởm chởm, mắt đỏ ngầu đầy tia máu, bộ vest nhăn nhúm, cà vạt lệch lạc, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một người thành đạt như trước nữa.

[Trời ơi, nam sao lại nông nỗi này rồi.]

[Lầu không biết à, nam cạch mặt rồi, nam cứ trút giận lên . Kết quả là liền tố cáo hắn trốn thuế, công ty hắn giờ đang gặp khủng hoảng lớn.]

[ tình cảnh này mà còn tìm nữa chứ, không biết nên hắn si tình hay óc có vấn đề nữa.]

“Anh gì? Cố Hoài?”

“An An, em chắc chắn đã người đó dụ dỗ rồi, em có biết không, hắn căn bản không con người!”

màn hình điện thoại của Cố Hoài, sóng biển cuồn cuộn, một bóng dáng cao ráo rẽ nước mà vọt lên, chiếc đuôi cá màu xanh bạc phản chiếu ánh nắng lấp lánh rực rỡ, chiếc vảy lấp lánh như châu báu.

Khoảnh khắc người đó quay lại, mái tóc vàng ướt sũng bám gò má trắng bệch, đôi mắt xanh thẳm như biển sâu thăm thẳm.

Tim tôi đập thắt lại, các ngón tay không tự chủ siết chặt lòng bàn tay.

Giọng Cố Hoài mang theo chút đắc ý và vội vã: “An An, em thấy chưa? Hắn là quái vật! Hắn tiếp cận em chắc chắn có ý đồ xấu!”

Tôi lạnh lùng ngước mắt : “Vậy sao?”

9

Cố Hoài sững người, dường như không ngờ tôi lại có phản ứng như vậy.

Một loạt bình luận chế giễu trôi qua:

[Nam : Tôi đã phát hiện một bí mật kinh thiên động địa! : Ồ, vậy sao?]

[Cười c.h.ế.t mất, hắn còn tưởng sẽ sợ hãi la hét bỏ chạy sao?]

Tôi chằm chằm Cố Hoài, từng chữ từng chữ : “Tôi đã biết từ lâu rồi.”

Mặt Cố Hoài lập tức tái nhợt, hắn lảo đảo lùi lại một bước, như thể đ.á.n.h mạnh.

“Em… em biết? Em biết hắn là người cá mà vẫn chịu ở bên hắn sao?”

Tôi nhẹ nhàng xoa nhẹ viên kẹo bạc hà hình cá túi áo, khóe môi khẽ nhếch: “Đúng vậy, tôi biết. Hơn nữa…”

Tôi cố ý ngừng lại một chút, tận hưởng biểu cảm dần sụp đổ của Cố Hoài.

Tùy chỉnh
Danh sách chương