Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4: Tôi và bạn thân xuyên sách

“Phương Vân rồi.” Tôi nhẹ nhàng nói.

Đầu dây kia im lặng một hồi lâu.

Một lát sau, tôi nghe thấy Cố Bạc Xuyên phát một tiếng cười nhạt.

“Đừng chơi trò tôi .”

anh ngay lập tức trở nên nghiêm túc.

“Nói cô ấy rằng tôi đã dàn xếp ổn thỏa Miên Miên rồi, Miên Miên đã đồng ý không báo cảnh sát, cũng không nói chuyện ai.”

“Phương Vân không cần phải trốn , bảo cô ấy mau đến gặp tôi!”

Tôi không nói thêm, chỉ chậm rãi đưa một địa chỉ.

“Nếu anh muốn gặp cô ấy, thì đến đây mà tìm.”

8

Lúc là 11 giờ đêm.

Cố Bạc Xuyên tìm thấy tôi trong phòng tang lễ.

Tôi ngồi đờ đẫn .

Nghe thấy tiếng bước chân của Cố Bạc Xuyên, tôi quay đầu một cách máy móc.

“Anh đến rồi.”

Cố Bạc Xuyên không nói .

Anh cúi đầu nhìn thứ tôi đang cầm trên tay.

là một .

“Đây là…”

Tôi từ từ cúi đầu xuống, vuốt ve .

“Chẳng phải tôi đã nói anh rồi sao? Cô ấy đã bị tai nạn giao thông.”

Khuôn mặt tôi vô cảm, chỉ có đôi mắt sưng đỏ, “Nếu lúc tôi gọi điện, anh đến ngay lập tức, thì hai người đã có thể gặp nhau lần cuối.”

giờ thì, mọi thứ đã quá muộn rồi.”

Hai tay Cố Bạc Xuyên đầu run :

“Tôi chỉ là…”

Tôi ngắt lời anh : “Tôi biết, anh chỉ nghi ngờ cô ấy cóc Miên Miên.

“Không sao cả, anh cứ điều tra , dù kết quả có sao, cũng chẳng liên quan đến Phương Vân .”

Tôi ôm lấy , quay lưng lướt qua Cố Bạc Xuyên.

Anh gọi tôi : “Đợi đã.

“Cô ấy là vợ của tôi, cô ấy…”

Tôi dừng chân:

“Anh muốn tôi đưa của cô ấy anh, đúng không?”

Tôi cười, nước mắt lăn dài từng giọt lớn.

“Không thể nào.”

“Cố Bạc Xuyên, khi Phương Vân sống, chính tình yêu mà cô ấy dành anh đã giam cầm cô ấy trong nhà họ Cố.”

giờ cô ấy đã , cuối cô ấy cũng có thể không yêu anh . Tôi sẽ mang cô ấy , để cô ấy tự do.”

Tôi nhìn khuôn mặt của Cố Bạc Xuyên, cuối không thể kìm chế cơn giận, “Xin đừng nói cô ấy là vợ của anh .”

“Dù sao, anh cũng chẳng xứng đáng làm chồng của cô ấy.”

9

Tôi mang theo rời .

Tôi không thể đưa nó Cố Bạc Xuyên.

Bởi vì trong , Phương Vân chỉ qua loa lấy phấn từ vài hộp phấn trang điểm trên bàn trang điểm của cô ấy rồi cạo và đổ .

Cuối , tôi phải gấp gáp mạng tra cứu, bảo cô ấy rằng không phải dạng bột mịn, rồi cô ấy mới vội vàng tìm vài mẩu xương thừa bỏ .

Tôi đến bờ sông, rải những hạt phấn và mẩu xương xuống dòng sông.

“Phương Vân, cậu đã tự do rồi.”

Tôi nghẹn ngào nói.

Tôi biết Cố Bạc Xuyên đang nhìn bóng lưng của tôi.

Sau khi rải hết , tôi xe và rời . Từ đầu đến cuối, tôi không hề liếc nhìn Cố Bạc Xuyên thêm lần nào .

Tính thì giờ , Trì Vọng cũng sắp tìm tôi rồi.

Anh ấy đã trừng phạt tôi ba ngày, giờ có lẽ cũng đã đến lúc.

Nhưng Trì Vọng không tìm tôi.

Tôi biết, là vì Miên Miên đã tìm anh ấy.

Cố Bạc Xuyên vì cái của Phương Vân, giờ đây không quan tâm đến Miên Miên .

tính cách của Miên Miên, chắc chắn cô sẽ ngay lập tức chuyển mục tiêu tiếp theo của mình.

sẽ tìm đến Trì Vọng, và nhận anh ấy.

Cô bé ngoài vườn hồng nghe anh ấy đánh đàn cuối cũng tìm thấy , làm sao Trì Vọng có tâm trạng mà để ý đến kẻ giả mạo như tôi.

Tôi lái xe, đến một cây cầu lớn.

vùng Giang Thành , các đại ca đều phân chia lãnh địa nhau.

Nơi tôi vừa rải thực là thuộc địa bàn của Trì Vọng.

giờ, tôi đã đến địa bàn của Cố Bạc Xuyên.

Ngồi bờ sông, tôi hồi tưởng những mình đã để trong biệt thự.

Ghim hoa hồng bằng bạc – món quà cuối tôi tặng Trì Vọng.

Lá thư tuyệt mệnh – nói Trì Vọng biết tôi yêu anh ấy.

Chẩn đoán trầm cảm (giả mạo) – chỉ nguyên nhân cái của tôi.

Sau khi nhớ mọi thứ, tôi gọi điện Trì Vọng.

Anh ấy máy, có chút men say: “Alo.”

cạnh của một cô gái oán trách: “A Vọng, ai vậy?”

Miên Miên.

Tôi bỏ qua của Miên Miên, bình tĩnh đầu phần diễn của mình:

“Trì Vọng, anh yên tâm, em gọi điện không phải để bám lấy anh.”

“Em chỉ muốn nói lời cảm ơn.”

“Khi em mới đến thành phố , em chẳng có cả. Là anh đã em chỗ , che mưa che gió, và em ảo giác rằng mình yêu thương.”

Trì Vọng có chút thay đổi.

Anh ấy hỏi: “Hạ Nhan, em đang đâu?”

Tôi bình tĩnh đáp: “”Em cũng rất vui vì sau sẽ có người thay em yêu anh.

“Anh nhớ uống ít rượu thôi, và đừng quên kiểm tra định kỳ vết thương cũ đầu gối…”

“Nhan Nhan! Em đang đâu, tôi sẽ đến tìm em ngay giờ…”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Trì Vọng mất kiểm soát.

Tôi mỉm cười, gió thổi ùa :

“Trì Vọng.”

“Tạm biệt nhé.”

Tôi ném điện thoại xuống sông và nhảy xuống.

10

Nước sông tràn cổ họng tôi.

Ngay giây tiếp theo, lớp phao trong quần áo đầu hoạt động.

Lưng tôi nổi , miệng ngậm ống thở của một chiếc bình dưỡng khí mini đặc chế, tôi trôi theo dòng nước.

Trôi khoảng một giờ, tôi va một chiếc thuyền Kayak.

Ngẩng đầu , Phương Vân đang ngồi trên , cầm mái chèo.

“Cuối cậu cũng đến rồi!” Phương Vân thở không hơi, “Mau leo và chèo thuyền tớ , cậu muốn tớ mệt à?”

Tôi vội vàng leo thuyền Kayak.

Thế là, tôi và Phương Vân mỗi người chèo một , nhau chèo con thuyền nhỏ của tình bạn rời khỏi Giang Thành.

Tùy chỉnh
Danh sách chương