Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36XlbYBj

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ghen tị thật, đẳng cấp cao khác phẩm bó .
Tôi và con trai nhìn nhau cảm thấy thương bé bị ghép chung cô ta.
Lý Mạn xông đến: “ tôi làm.” Bé trai lùi lại: “Không được, con là con trai, cô là con gái.” Lý Mạn cũng thấy 3 chấm.
Chung Nhiễm giật giật mái tóc: “ là rắc rối!”
Tôi thở dài chọc chọc con: “Con trai, lên!”
Thẩm Nam Chu ra: “Đi em, em dẫn anh đi thay quần.” Bé trai mắt sáng lên đi theo ngay.
Chung Nhiễm khoanh kiêu ngạo thể đứa bé chẳng liên quan cô ta.
thì náo loạn.
“Đường Ninh Ninh não có hố à? Sao dám nói chuyện ảnh hậu ? Ảnh hậu bảo cô ta thay quần là vinh hạnh rồi!”
“Đường Ninh Ninh là thứ mà dám trích ảnh hậu nhà tôi!”
“ Đường Ninh Ninh nói mà? Bé là bạn đồng hành của Chung Nhiễm, lẽ ra cô lo.”
“ trị quan của Chung Nhiễm không thì fan cũng sai.”
“Bé Chu Chu là thiên sứ nhỏ!”
“Khoan đã, tôi có nghe nhầm không? Đường Ninh Ninh gọi Chu Chu là con trai?” phòng điều khiển tổ công tác cũng náo loạn.
“Có nên nhắc rằng đây là không? Hot search nổ xuyên rồi, Weibo sắp sập!”
Đạo diễn lắc đầu: “Chính lúc này khán giả mới thấy bộ mặt thật của idol mình.
Mà nói ra là thì mất trải nghiệm.
lại, đang mang lại độ hot khủng khiếp, thế là tốt rồi.
Cứ xem kịch đi!”
Đã đạo diễn nói nên ai còn dám chen vào.
Con trai tôi bé tên quay về, tôi nắm con đi tìm người qua đường bỏ Chung Nhiễm lại.
Dù sao tôi sẽ rút khỏi giới, xong chương trình là đường ai nấy đi, tôi việc nể mặt .
Chương trình nói ai tìm được vụ trước và hoàn sẽ được chọn bữa tối và chỗ ngủ.
Tôi thà nghĩ tối ăn còn hơn cãi nhau vô ích.
Thấy tôi rời đi thì nhóm còn lại cũng dắt bé đi tìm người qua đường.
Tôi xem thẻ chương trình cho con: “Tôi không biết cô sao nữa, dạo này cô làm cũng lơ đễnh, tất cả đều là lỗi của người đàn ông đó, ngày nào tôi cũng đợi anh ta lớp anh ta không xuất hiện.”
Ký tên: bạn thân của nữ sinh mất tích.
“Giờ chúng ta đi tìm người qua đường thôi,” tôi nói.
Con trai ngơ ngác: “Chúng ta tìm ở đâu?” Tôi nhìn tòa nhà dạy bỏ hoang, đó có viên đóng giả sinh.
Thẻ nói cô “ngày nào cũng đợi lớp”, người qua đường chắn ở đó.
Tôi nắm con trai run rẩy bước vào.
Tòa nhà cũ nát, tường đầy rêu còn bị sơn thêm lớp màu đỏ cho đáng sợ.
Tôi run run: “Con đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con.”
Con trai gật đầu nghiêm túc mà chẳng hề vạch trần tôi, là chiếc áo khoác bé dính người đáng tin nhất.
cười lăn: “Bảo vệ cái con khỉ, cô đang níu con trai sắp khóc!”
“Chu Chu : mẹ là phúc của con!”
“Hai mẹ con này buồn cười chít !”
Tôi lại nôn.
nói đoàn làm phim làm cảnh khá thật, lần sau đừng làm nữa! Đi được vài bước con trai đột nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, tôi liền lấy trái cây khô ra ăn tự trấn an bản thân.
Vừa nôn xong lại ăn bị c.h.ử.i ghê lắm, tôi thà bị c.h.ử.i còn hơn bị thứ bẩn bám vào.
Chúng tôi vào lớp và nhanh chóng tìm được NGƯỜI QUA ĐƯỜNG, cô ta giao vụ: tìm bức thư tình giao cho nữ sinh mất tích nhận phần thưởng.
Thẻ ghi: nữ sinh A gần đây yêu rồi, bị cô gái thầm thích nam chính đ.á.n.h trận.
1: cô gái bắt nạt kém, tỏ tình không biết viết .
2: bức thư tình chưa từng rời khỏi tòa nhà.
Tôi mềm nhũn cả chân, tòa nhà lớn tìm kiểu ? “Mẹ, mẹ thấy không?” con tra tôi hỏi.
Tôi cười gượng: “Mẹ thấy chỗ này âm u quá, rời khỏi đây trước đã.” Con trai ngoan ngoãn kéo tôi đi.
Ra ngoài gặp Phương Hiểu Doanh và bé đi cùng đang thất thần hành lang.
“Hai mẹ con sao rồi?” cô hỏi.
“ phạm vi rộng quá, chúng tôi tìm chỗ phong thủy tốt ngồi phân tích,” tôi nói.
Cô đơ ra, tôi cũng không giải thích nữa.
Sau lưng vang lên tiếng cười lạnh.
“Tôi nghe ngồi phân tích chứ chưa nghe ngồi phân tích phong thủy.
Đường Ninh Ninh, hai mẹ con cô sao mà mê tín ?!”
Chung Nhiễm nhìn chúng tôi kẻ ngốc.
“Mấy thứ này là giả hết, là đoàn phim bày ra thôi, tôi thấy người nhát chứ chưa thấy ai nhát hai người! Còn bày trò phong thủy, nổi điên rồi?”
Con trai bị nói tức phồng má, lấy áo đạo sĩ đen ba lô: “Con biết thuật phong thủy thật!”
Chung Nhiễm cười đỏ mặt: “Hai mẹ con là trò hề từ rừng tới à? Mẹ con cô chơi trò đóng giả mà cũng tin thật?”
Con trai cãi, tôi kéo nó lại: “Chỗ này rất âm, lát cô còn cầu con trai tôi trừ tà!”
Chung Nhiễm c.h.ử.i tôi bệnh rồi đổi sang vẻ kiêu ngạo: “Nhìn hai người mặt mày ngu ngơ không tìm được manh mối nào đâu, tối nay bữa sang và chỗ sang là của chúng tôi!”
“Hai người?” Phương Hiểu Doanh kinh ngạc.
Lý Mạn cười: “Tôi hợp tác chị Chung Nhiễm rồi, chắn hoàn vụ sớm.”
“Thế chúng tôi…” Phương Hiểu Doanh nói dở thì Chung Nhiễm trừng mắt: “Ai thân Đường Ninh Ninh tôi không dây!”
Cô nhìn tôi ái ngại.
“Cô đi thì cứ đi, đừng lo cho chúng tôi,” tôi nói rồi kéo con đi.
Kiểu bắt nạt này của Chung Nhiễm thật nhạt nhẽo.
Đi được đoạn tôi dừng lại: “Đối phó được không?” “Được, tìm dịp làm phép?” con hỏi.
“Cho cô ta nếm thử cảm giác bị thứ bẩn hút chút tinh khí có nguy hiểm không?”
“Không, mệt và yếu thôi.” Tôi cười: “ cô ta nếm thử!”
Từ lúc gặp đã thấy giữa hai lông mày Chung Nhiễm có đám khí đen vờn đang hút tinh khí cô ta.
xôn xao: “Chu Chu thật sự là đạo sĩ à?”
“Hù người thôi, chắn là dựng hình tượng vật.”
“Xem tiếp thì biết ngay thôi mà, tôi thấy hai mẹ con nghiêm túc.”
“Hai mẹ con này bị sao à? Thời nào rồi còn tin mấy thứ này?!”
Chúng tôi sớm tìm ra thư tình ngăn bàn nam chính.
nói : cô gái bắt nạt kém, tỏ tình.
vụ hoàn , viên bản đồ chỗ ăn tối và chỗ ngủ.
Trên đường gặp lại Chung Nhiễm, cô ta vẫn rất tự tin mình nhất.
Tôi lười nói cho cô ta biết hai mẹ con tôi đã thắng.
Tôi và con ăn xong thì nhóm Chung Nhiễm mới tới.
có vụ của Lý Mạn hoàn nên có phần ăn và hai cái màn thầu.
Trẻ con thì được đi ăn rồi nên không sao.
“Đường Ninh Ninh, hai người ăn nổi từng này à? Không thấy chúng tôi nhiều người có phần sao? Không biết chia sẻ hả?”
“Cô chia cho chúng tôi chút đi, sau đó tôi bảo đạo diễn xóa hết đoạn cô nói linh tinh, còn dựng cho cô hình ảnh biết sẻ chia nữa!”
Chung Nhiễm tự tin nói.
Tôi lạnh nhạt: “Hình ảnh của tôi cần cô dựng sao? Tôi không cho đấy.” Tôi gọi viên túi gói mang đi.
“Khoan, làm sao cô mới chịu chia?” Chung Nhiễm nhịn không nổi.
Đói mà ai chịu nổi? Tôi nhe răng cười: “Nói thật nhé, tôi là người đơn giản, cơm 5 nghìn bát không quá? Đùi gà 15 nghìn, cây xúc xích.” Tôi báo hàng loạt , giảm còn 100 nghìn tệ.
Dù tôi ghét cô ta quy trình thương lượng thì vẫn cho có lệ, tôi là người làm ăn có nguyên tắc! “Lấy không, Không tôi gói mang đi!”
Tôi lại gọi viên, cô ta vội hét “Giao dịch!”
“Tốt, quay xong nhớ chuyển tiền, lần sau có việc cứ nói , đẹp là ok.” Chung Nhiễm trừng tôi g.i.ế.c.
Tôi hết cách rồi, quay xong show này tôi sẽ rời giới giải trí, tiền bồi thường hợp đồng lớn quá, không kiếm bù thì sao đây? Ai ngờ dân mạng xem thì hò reo: “Đường Ninh Ninh c.h.é.m mạnh quá, hỏi!”