Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một bi kịch tráo đổi trẻ sơ sinh.
Tôi mừng thầm: may mắn vì tôi thừa hưởng sự minh gia đình , nhờ chính nỗ lực thoát khỏi cái xó núi kia.
Tôi vẫn làm xét nghiệm ADN.
Khi kết quả “ mẹ sinh học”, tôi lặng im rất lâu.
Tôi không có nhiều tình cảm với mẹ và anh em ruột, ở bên họ còn thấy gượng gạo.
Họ hết lòng bù đắp: tặng tiền, tặng nhà, tặng xe, đưa đơn hàng.
Quá nhiều, tôi thấy sợ.
Tôi chối.
Nhưng mỗi lần tôi chối, mẹ khóc:
“Đều là lỗi mẹ, mẹ có thể bù đắp bằng những thứ …”
Ba mươi năm xa cách, không thể bù đắp một .
Chương 8
Khi tôi mang thai tháng thứ chín, gặp con gái nhà họ Lưu – chị gái Lưu .
Cả người tiều tụy, chẳng giống phụ nữ ba mươi tuổi.
Cô ta có vẻ đã cố ăn diện, nhưng tôi một lát bật cười, cười nước mắt tuôn rơi:
“Người ta bảo rồng sinh rồng, sinh , chuột sinh con thì đào hang. Thì ra là thật.”
Tôi nhỏ cô ta đã bị gửi nuôi bên ngoài, do một bảo mẫu chăm, lễ tết có một mình.
Cô ta không có nhà, không có người thân.
nhỏ, mẹ đã cô không con nhà , không đưa vào viện mồ côi vì muốn tích phúc con ruột.
Thực ra, đầu họ đã phát hiện bế nhầm.
“Hồng Kông lớn thế, họ sống biệt thự, ăn sơn hào hải vị, còn tôi thì…”
Tôi cắt ngang lời than vãn:
“Chuyện đó liên quan tôi? Là mẹ cô làm ác. Còn tôi có được hôm nay là nhờ chính mình nỗ lực, chẳng dính dáng họ.
Cô đúng, rồng sinh rồng, sinh , chuột con đào hang. Cô cũng có cơ hội thay đổi vận mệnh, nhưng cô buông bỏ. Trách ?”
Có bảo mẫu, không lo cơm áo.
Nuôi đến mười tám tuổi.
Không chịu cố gắng, trách ?
lao ra đời sớm, trách ?
Điểm xuất phát cô cao hơn vô số người, vậy nát, còn trách được ?
“Mời cô đi , tôi không tiếp.”
Tôi chẳng mẹ cô ta, nghe cô lải nhải một hồi, đã là nể mặt lắm .
“Tôi định quay về.”
“Liên quan đến tôi.”
Đi đâu mặc kệ, chẳng dính dáng đến tôi.
Tôi còn bận sinh nở, bận kiếm tiền, bận lo gia đình.
…
Nghe cô ta đứng ở cửa công ty tôi thật lâu.
Nhưng, vẫn câu cũ: liên quan đến tôi.
Tôi nhập viện chờ sinh.
Bác sĩ bảo ngôi thai thuận, có thể sinh thường.
Tôi chọn mổ.
Sinh đôi, sinh thường rủi ro quá lớn.
Không khuyên nổi tôi.
“Chúc mừng, là long song sinh.”
Tôi quay sang đứa bé nhăn nhúm, lòng bỗng mềm nhũn.
Ra khỏi phòng mổ, Thịnh Thần An nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:
“Diễm Diễm, vất vả em .”
Tôi cười:
“Con chính mình, có vất vả cũng đáng.”
Anh thương tôi, tôi , và tôi chấp nhận.
Có lẽ nhờ đứa nhỏ, tôi hiểu được làm mẹ thật không dễ.
Tôi cũng dần học cách chấp nhận sự bù đắp mẹ ruột, học cách cảm và đồng hành.
Chương 9
Tôi nghe được tin tức về nhà họ Lưu.
Đứa con gái bị tráo nào đã quay về. Ban đầu còn được nâng niu như báu vật, nhưng dần dà mới lộ ra nguyên hình – một kẻ hút máu, lười biếng chẳng khác Lưu .
Thậm chí còn lười hơn, vô hơn.
Hở tí là đập phá, suốt nhau với Lưu .
Nghe nhà họ Lưu giờ nào cũng kịch chiến, một một trận nhỏ, ba một trận lớn.
Khi thì rụng răng, khi thì sập mũi.
Cảnh sát bị liên tục đến mức không còn muốn xuất cảnh nữa.
Lưu và chị hắn có thể nhau đến sống chết, nhưng hễ đụng đến người ngoài thì đồng lòng hiếm thấy.
Họ quyết định kéo nhau sang nhà họ Chu, đòi số tiền Chu Lệ Lệ “ăn trộm”.
Nhà mẹ đẻ Chu Lệ Lệ vốn cũng chẳng hạng vừa.
Mỗi lần tới là một trận ẩu đả.
Ban đầu còn giữ , nhưng riết thì quen, ra đòn lúc nào chẳng hay.
tin dữ truyền đến: Lưu bị chết, chị hắn thì bị gãy chân.
…
Lúc đó, con tôi đã bi bô tập .
đứa vòng ông bà cố, nhe ra chiếc răng sữa bé xíu, tôi khẽ thở dài.
… như…
Nhưng, làm có “ như”.
Bọn họ vốn ích kỷ, một khi động chạm đến lợi ích thì cái nhân tính mỏng manh lập tức tan biến.
Kết cục , sớm đã được định sẵn.
…
Tôi nhận được một cuộc .
Người đầu dây bên kia khóc đến tơi tả, là người tôi đã “mẹ” suốt gần ba mươi năm:
“Diễm Diễm, mẹ…”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Bà không mẹ tôi. Con gái bà đã trở về .”
“Đêm đó, khi các người ép tôi, đạo đức trói buộc tôi, đuổi theo muốn kéo tôi về, đủ trò bẩn thỉu bày ra… Tình cảm chúng ta, khi ấy đã đoạn tuyệt.”
Tôi cúp máy.
chằm chằm vào chiếc điện thoại , tôi dứt khoát tắt nguồn.
hôm đó tôi không chạy kịp, không đủ tỉnh táo, không còn vài người bạn ở bên… thì có lẽ giây phút tôi đã mất con, bị nhốt bệnh viện tâm thần, không đường sống, không cứu.
Hoặc tệ hơn – bị họ c.h.ế.t ngay căn nhà đó.
Tôi quá hiểu sự tăm tối lòng người, nên khi Thịnh Thần An cầu hôn, tôi vẫn chưa nhận lời.
tôi lạnh lùng cũng được, ích kỷ cũng xong.
Tôi rõ ràng một điều:
Cái là “người thân”, không bằng chính mình thương lấy mình.
Cái là “tốt đẹp”, không bằng mình mình.
Người ta có, mình cũng có.
mình cố gắng, mới chắc chắn có được tất cả.
vậy thôi.
(Hết truyện)