Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nói đoạn, hắn hất tay áo bỏ .
Ta cũng phần nào hiểu cơn dữ của .
Suốt bao năm qua ta từng trái ý hắn.
Ngay hắn ban ta chén thuốc đọa thai, ta cũng chỉ ôm bụng khóc lóc cầu xin:
“Ta không sợ khổ, cũng chẳng màng tôn quý. Ta chỉ cùng chàng làm đôi phu thê bình thường nhất.”
“Phu quân, xin chàng nghĩ … nghĩ thêm một chút. Con đã sáu tháng rồi kia !”
Vậy giờ đây, chỉ là một bát m.á.u thôi, ta dám tỏ vẻ bất tuân, hắn là đúng rồi gì?
Ta cũng hiểu vì sao hắn coi việc bắt ta nuôi ngải là lẽ đương nhiên.
Ta vốn là kẻ chắn đao hắn .
Năm ấy, hắn sắp phục vị, triều đình ghen ghét, mấy phe thế lực đồng thời ám sát.
Ta không hề do dự, chắn một nhát d.a.o thay hắn.
Từ bả vai đến ngang thắt lưng, vết thương sâu lộ xương, phải nằm sấp trên giường suốt hai tháng mới khỏi.
ấy ta từng kêu đau một tiếng.
Chỉ bảy ngày đêm bị ngải gặm xương hút m.á.u đáng gì đâu?
Điều ta chẳng hiểu là chính bản .
Vì sao cam tâm liều tính mạng để một nam nhân?
Nhưng giờ đây những ký ức cũ ấy không khơi dậy nổi dù chỉ một gợn sóng trong lòng ta.
Cũng chẳng cần truy xét , không quan trọng rồi.
quả thật từ đó chẳng bước vào Lộ cung .
Ngày ngày hắn đều đến Phượng Nghi cung.
Làm gì cũng khua chiêng múa trống, sợ thiên hạ chẳng hay Hoàng hậu sủng ái.
Linh Lang thường không nhịn , lẩm bẩm bên tai ta.
Ta nghe rồi quên, chẳng mấy để tâm.
Không chỉ lời của Linh Lang, vô số chuyện ngày trước, không nhớ đến nên dần phai nhạt.
Như chiếc lá rơi bên đường, cọng cỏ ven lối, ai khắc ghi hình dạng nó bao giờ?
Chỉ là theo ngày tháng, một việc không không tính đến.
Hoa trong ngự uyển, ta đã ngắm chán.
Hồ Bích Ba, ta đã dạo mỏi.
Ta không ở chốn cung cấm này rồi.
Một buổi trưa rực nắng, ta chặn vừa từ Phượng Nghi cung trở về.
Ngải Vong Ưu quả là thứ kỳ diệu.
Đối diện với , ta cũng không chút xúc cảm nào.
Ngay ta kể kế hoạch của ông nghe, ông dữ mắng ta điên rồ, ta vẫn điềm tĩnh nhìn.
“ , năm ấy gả Thục vương, chẳng phải là ngài chọn đứng về phe Thục vương sao?”
“Ta và phế thái tử đều chỉ là quân cờ bỏ trong tay ngài.”
“Năm ấy thái tử bị phế, ngài…”
“Câm miệng!” – sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ta chỉ nghiêng đầu, nhẹ giọng:
“Vậy , ngài giúp ta chứ?”
Ông cũng như ta ngày trước, vốn không lựa chọn nào khác.
Trước kia ta luôn khát khao tình thương của họ.
Tại sao họ chẳng ta?
Phải chăng ta đủ tốt?
Phải chăng ta ngoan ngoãn hơn, nghe lời hơn, họ ta nhiều thêm chút ít?
Vì thế, dù trong tay nắm giữ nhược điểm của họ, ta cũng từng dùng tới.
Nhưng giờ đây ta đã khác rồi.
Ta không cần ai ta .
Ta học cách tự chính .
không làm ta thất vọng, chẳng mấy chốc đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc.
Tết Đoan Ngọ, cung đình mở yến.
ấy, phi của Lộ cung c.h.ế.t trong biển lửa. ta nhân lúc rối loạn rời cung.
Nghĩ đến cảnh sắp thoát khỏi tường son ngói biếc này, lòng ta rộn ràng phấn khởi.
Đến mức, ngay chạm mặt cùng Tống Tri Vi trong ngự uyển, tâm tình ta cũng chẳng mảy may d.a.o động.
Mùa sen đương nở rộ, hai đang ngồi trong đình ngắm hoa.
Tống Tri Vi bụng đã sáu tháng, ắt chẳng thấy ta.
Vì vậy ta chỉ đứng xa xa hành lễ, rồi định rời .
Nào ngờ vừa xoay lưng đã nghe tiếng ấy khe khẽ gọi.
Quay đầu chỉ thấy nâng cằm ấy rồi cúi xuống hôn.
Ta ngẩn ngơ nhìn.
ân ái nên chọn một cung điện tĩnh lặng chứ?
Giữa ban ngày ban mặt, đến cung nữ cũng đỏ bừng mặt không dám ngẩng đầu.
Ta tặc lưỡi hai tiếng rồi xoay bỏ .
mấy bước phía sau vang tiếng sứ vỡ.
đã ném mạnh chén trà trong tay.
E rằng ta đã chọc .
Hắn lập tức hạ giáng cấp của ta, từ “ phi” giáng thành “ tần”.
Thấy không? Trông chờ vào tình của khác kết cục chỉ đến thế thôi.
hào phóng, không cũng thẳng thừng cướp .
Nhưng ta không để tâm.
Giáng tước càng hay, Tết Đoan Ngọ, ta không cần ngồi cạnh hắn trong yến tiệc.
Ta chỉ việc bình thản chờ ngày đó đến.
Tống Tri Vi ghé qua một lần.
Mỉa mai ta thất sủng, mất luôn chức phi.
Ta không đáp.
ấy nhìn ta chăm chú rất lâu, như không hiểu nổi, sau cùng bật cười lạnh:
“Muội muội khôn lên rồi, học trò lạc mềm buộc chặt sao?”
“Chỉ e Hoàng thượng không mắc bẫy đâu.”
Thế rồi ấy rời .