Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi chia tay, tôi bỗng mê ăn trái cây.
Chủ yếu vì giá rẻ, chất lượng lại ngon, ông chủ thì nhiệt tình hết cỡ.
【Anh ơi, bao nhiêu tiền một cân?】
【Năm đồng một cân, mua một một!】
【Thế dứa thì sao?】
【Bảy đồng ba cân, không không lấy tiền!】
【Còn riêng?】
【 riêng ế chỏng chơ, em cho khỏi phí!】
Một tiệm hời thế này, tôi không ngần ngại thiệu cho thằng em họ.
Vài hôm sau, nhăn nhó nhắn cho tôi:
【Chị ơi, cái tiệm chị thiệu đúng là tệ hại.】
【Em mấy ngày, có gì bán, thế mà cũng dám mở tiệm.】
【 cùng có đúng một táo mà hét giá tận hai trăm tám, ông chủ còn bảo thì mua, không thì thôi.】
Tôi giỏ trái cây to vật vã vừa được giao tới nhà:
【Ủa?】
1
danh sách bạn bè của tôi có một người bán trái cây.
Bạn quá nhiều nên tôi cũng nhớ mình kết bạn từ khi .
Tới lúc phát hiện ra thì cô ấy chiếm sóng cả bảng tin.
Đan Đông, mọng, nhiều nước.
Dưa lưới vàng, giòn , ngon miệng.
riêng Kim Gối, cơm dày, vỏ mỏng.
…
Mỗi ngày đăng cả chục bài, toàn là mấy loại trái cây tôi , mà thèm chảy nước miếng.
Tôi thật sự không thể phụ lòng cái miệng của mình.
Dù sao tôi cũng chỉ có một cái miệng.
Tôi nhắn riêng cho bà chủ: 【Chào chị, chị có online không?】
kia trả lời ngay tắp lự: 【Chị đây nè, bảo bối!】
Bảo bối?
Tên tài khoản là “AAA – Phân phối trái cây chị Cố”, ảnh đại diện là một dưa hấu to tướng.
Dù hơi kỳ kỳ nhưng nghĩ chắc người ta vì làm ăn, bắt trend với trẻ thôi, cũng dễ hiểu.
【Cho em bao nhiêu tiền một cân ạ?】
Dạo gần đây mắc lắm, bánh kem mà rắc vài lên là giá tăng vọt.
Nhưng tôi vẫn rất thèm ăn.
【 Đan Đông to nhé, 5 tệ một cân!】
Tôi có nhầm không vậy?
Chị ấy gõ nhầm giá rồi chăng?
Tôi bán tín bán nghi nhắn lại: 【Chị chắc chứ?】
nhiên, kia im bặt.
Một lúc sau lại nhắn lại:
【Chị vừa nhớ ra hôm nay đang có khuyến mãi, mua một một, em lấy không?】
Bình thường mấy chục tệ mua được một cân, chị ấy lại rẻ vậy!
Người ta nói của rẻ là của ôi.
Tôi có hơi do dự: 【Có tươi không chị?】
【Chị đảm bảo tươi, không tươi khỏi lấy tiền .】
Cũng không quá đắt, thử một lần xem sao.
【Vậy cho em hai cân đi.】
Tôi lướt thêm trang cá nhân, thấy dứa và riêng cũng hấp dẫn.
Tôi lại : 【Chị ơi, cái dứa em thấy trên trang, còn không ạ? Bao nhiêu tiền?】
【Còn em ơi.】
【7 tệ ba cân, không không lấy tiền!】
【Vậy cho em một trái nhé.】
【Còn riêng thì sao chị, giá thế ạ?】
【Còn, còn nhiều !】
【 chị riêng ế quá rồi, em một trái !】
2
Chưa tới nửa tiếng sau, shipper mang tới.
Tôi cứ tưởng với giá chắc chắn sẽ có lỗi gì .
Nhưng kiểm tra xong thì hoàn toàn bất ngờ.
không chỉ tươi đỏ mà còn được đóng hộp quà.
Dứa và riêng cũng được cắt sẵn, để hộp cẩn thận.
Chị chủ nhắn cho tôi:
【Bảo bối ơi, em nhận chưa? Hài lòng không? Không hài lòng chị gửi lại liền!】
Tôi vội vàng nhắn lại: 【Hài lòng lắm , chị nhanh nhận tiền đi.】
Chỉ chưa tới 20 tệ, chị ấy vẫn chưa chịu nhận tiền.
【Đợi bảo bối ăn xong , mình nói rồi, không thì không lấy tiền.】
Tôi đành ăn vài miếng, chụp ảnh gửi cho chị, lúc chị chịu bấm nhận.
Tôi tò mò : 【Chị ơi, chị bán thế này không sợ lỗ à?】
【Bảo bối à, bọn chị đang tri ân khách cũ , giá thấp bán số lượng lớn.】
Tôi như được khai sáng.
Bảo sao người ta làm chủ được, tầm thật xa.
cùng chị ấy còn cảm ơn tôi rất lịch sự.
【Cảm ơn bảo bối ủng hộ cửa nhỏ của chị nhé, ghé thường xuyên nha! Em muốn ăn trái cây gì cũng có hết!】
3
Trải nghiệm mua sắm kiểu này đúng là quá tuyệt vời.
Vừa để chiều chuộng cái miệng, vừa để ủng hộ việc làm ăn của chị chủ,
Tôi cứ dăm bữa nửa tháng lại đặt đơn.
Dễ dàng sống cuộc đời “trái cây tự do”.
Chị chủ cũng rất nhiệt tình, gì đáp nấy, còn chủ động gợi ý:
【Bảo bối à, dạo này dễ bị nóng người, em có muốn ăn lê cho mát phổi không?】
【Kiwi bổ sung vitamin, đẹp da sáng dáng, bảo bối có cần không nè?】
【 về cà chua bi ngon lắm, chị gửi em nếm thử nhé?】
Tôi bấm đơn lia lịa.
tuần tăng ca phát điên, tôi đăng status than thở:
【Công việc gì mà có ranh , bắt làm cả tuần? Không muốn đi làm nữa, chỉ muốn làm một con khỉ nhỏ, ôm trái chuối đứng ngạo nghễ trên đỉnh Hoa Sơn.】
Bạn bè rần rần thả like, cổ vũ tinh thần.
Chị chủ với cái avatar dưa hấu bật lên:
【Bảo bối vất vả quá, vẫn chưa tan làm à? Chị gửi em trái cây nhé.】
【Hôm nay cắt hơi nhiều mà chưa bán hết, để hỏng thì tiếc lắm, bảo bối giúp chị xử lý một ít nha~】
Tôi vừa gặm chuối vừa chửi thầm.
Sếp tôi mà tầm bằng chị bán trái cây thì như bây giờ.
Rồi cũng ngày tôi cho công ty này phá sản.
4
kỳ kinh nguyệt, không muốn ăn đồ lạnh nên tôi mấy hôm không đặt .
Chị chủ chủ động nhắn: 【Bảo bối, mấy hôm nay không thấy em đặt gì, có không hài lòng chỗ không? Nói chị biết nhé, có gì mình sửa.】
Tôi trả lời: 【Không có đâu ạ, chỉ là dạo này em thấy hơi mệt một .】
【Mệt chỗ ? Nếu bị bệnh thì đi viện, có cần chị cấp cứu giúp không?】
【Sao chị lại chần chừ thế này, lỗi tại chị.】
【Không kịp nữa rồi.】
【Chị 120 ngay đây!】
Tôi gõ tin nhắn tốc độ ánh sáng, sợ chị bấm thật.
【Chỉ là kỳ thôi ạ, cảm ơn chị lo lắng.】
Chắc chị cũng thở phào nhẹ nhõm.
【Vậy bảo bối nhớ giữ ấm và chăm sóc bản thân nhé.】
Gửi tin xong thì chị im lặng.
Tôi nằm nhà xem phim, thì nghe tiếng gõ cửa.
【Đồ ăn của bạn để trước cửa nhé.】
Ủa? Tôi có đặt đồ ăn đâu?
Chị chủ nhắn: 【Bảo bối, đồ ăn là chị đặt cho em , ra nhận đi nhé!】
Mở ra thấy là trà gừng táo đỏ, miếng dán giữ ấm, trà sữa và cả bánh .
Còn là bánh Basque – loại tôi nhất.
Tôi thấy ngại quá.
【Chị ơi, cái này là…?】
【Bảo bối, đây là quán mở cạnh nhà chị. Em là khách thân thiết, chị muốn quà cảm ơn. Mong là bảo bối !】
Một người chủ chu đáo thế này, làm tôi cảm động phát khóc.
【Bảo bối ơi, bọn chị còn có chương trình quà năm nữa , em xem thử trên trang cá nhân nhé!】
Tôi bấm vào xem.
【AAA – Phân phối trái cây chị Cố: Cảm ơn khách thân thiết, ai là người like thứ 888 sẽ được nhận lì xì, bao trọn trái cây tự do!】
Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng trúng thưởng.
Nên cũng kỳ vọng gì, chỉ like ủng hộ cho vui.
Không ngờ hôm sau chị chủ nhắn:
【Bảo bối ơi, báo tin vui nè, em chính là người like thứ 888, chúc mừng trúng thưởng nha!】
【Chuyển khoản: 8888.】
【Bảo bối đúng là cá chép vàng trời chọn rồi! Chụt chụt~】
Tôi hành thiện tích đức bao năm, cùng cũng có hồi đáp rồi sao?
Tôi ngơ ngác, chằm chằm vào màn hình mà cười ngốc.
Chị chủ giục: 【Bảo bối, em mau nhận tiền đi, không thì chị không yên tâm làm việc được.】
Biết chị tốt bụng thế , tôi thấy “chị chủ” nghe xa cách quá, nên sau khi nhận tiền liền đổi cách xưng hô.
【Cảm ơn Cố tỷ.】
Cố tỷ: 【Em chắc chắn muốn thế à?】
【 thế… có ổn không nhỉ?】
【Thôi, em là được.】
Tôi gửi cho chị một sticker ôm nhau.
kia cứ hiện “đang nhập…” mãi mà chưa gửi.
Chờ một lúc lâu, chị gửi tới một loạt trái tim.
【Bảo bối, đừng khách sáo nha. Bọn chị còn nhiều chương trình nữa, nhớ tham gia nhé~】
Từ hôm , tôi như đổi vận vậy.
Thỉnh thoảng lại trúng thưởng chị Cố.
Từ trà sữa điện thoại, iPad, cái gì cũng có.
Cảm giác như ông trời thật sự đang nghe thấy điều ước của tôi vậy.
5
Thằng em họ nhà tôi chơi, ăn sạch cả đống trái cây nhà.
Ngay cả một nho cũng không chừa lại.
Vậy mà vẫn chưa thấy đủ.
“Này chị, lần sau có trái cây nhớ em tới nhé, ngon hơn hẳn mấy thứ mua trường.”
Mẹ tôi có dặn chăm sóc , nhưng cái thằng nhóc này đúng là háu ăn quá mức.
Tôi tiện tay chuyển WeChat của chị Cố cho .
“Chị toàn mua ở đây.
Muốn ăn thì tự mua đi, chỗ này không đắt đâu, em làm gia sư cũng có tiền mà, tiêu một đi.”
Tôi tưởng thế là xong.
Ai ngờ mấy hôm sau, hậm hực nhắn cho tôi:
“Chị cố tình đúng không? Không muốn cho em ăn thì thôi, sao còn lừa em?”
Tôi rất vô tội.
“Nói cái tiệm chị thiệu ấy.
Ngày cũng đăng bài quảng cáo như bão, em mấy hôm liền mà có gì cả, thế mà cũng mở tiệm được.”
Tôi không tin.
“Có em nói năng không lịch sự không? Chị Cố tốt bụng lắm mà.”
gửi thẳng đoạn chat:
“Này chị Cố, em được chị gái em thiệu .”
“Chị cho em còn thanh long không ạ?”
“Đừng tôi là chị, không hợp.”
“Không có.”
“Thế xoài đăng còn không ạ?”
“Không có.”
“Vậy hiện tại có gì ạ?”
“Bán hết rồi.”