Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh giao thông ấy đang nghiêm túc vụ, kiểm tra xong một chiếc xe khác thì tôi vẫy tay chào. Lúc anh ấy ánh mắt về phía tôi, ánh nắng vàng ấm áp chiếu rọi lên gương mặt trắng hồng sứ anh, toát lên vẻ dịu dàng tĩnh lặng một trải qua năm tháng. Đôi mắt sắc sảo, hàng lông mày cao lạnh khóe môi cong cong đang cười không cười – ta cảm thấy gần gũi lại đầy sức quyến rũ không thể chối từ.
Ngay vào giây phút đó, trái tim tôi đập thình thịch mức tưởng một chú nai non đang nhảy múa trong lồng ngực, tiếng động nó vang vọng trên cả động cơ xe máy, tôi vô cùng kích động hồi hộp. Trong đầu, tôi đã lẩm nhẩm nghĩ việc sẽ đặt tên đứa tương lai hai chúng tôi – thể anh chàng này chính mệnh cuộc đời tôi vậy!
Tuy nhiên, mệnh không lúc nào chiều lòng . Vì quá phấn khích căng thẳng, tôi đã đạp nhầm chân ga thay vì chân phanh, dẫn việc va chạm mạnh anh bay mất mấy mét. thể xem đây một viên đạn b.ắ.n thẳng gửi vào tương lai đứa tôi từng mơ ước.
Anh giao thông gắt gỏng khi bình tĩnh hơn một chút: “Cô gái này, tôi chỉ kiểm tra xe thôi . chăng cô thấy cần thiết đ.â.m tôi bay xa vậy sao?”
…
Khi tôi đi đóng viện phí, mới biết tên anh ấy . Một cái tên rất hay, một chàng trai phong độ đẹp trai. Chỉ điều vận xui đã đổ xuống đúng ngày hôm ấy, chúng tôi va chạm không mong muốn.
nằm trên giường bệnh, xuống cái chân bị bó bột sưng phồng to một cây xúc xích – một hình ảnh hài hước anh rơi vào trạng thái trầm tư sâu sắc, đang cân nhắc xem nên nào để “xử lý” tôi nhẽ vì đã gây chuyện anh .
Tuy nhiên, tôi không kiểu gái vô trách , khổ khác rồi bỏ đi không một lời. Tôi tỏ vô cùng trách , nghiêm túc với anh: “Chi phí thuốc men, tiền tổn thất công việc, cả tổn thất tinh thần nữa, anh cứ một số đi, tôi sẽ chịu trách .”
im lặng không đáp lại, lẽ anh hơi bối rối chưa biết gì.
Tôi đoán vẻ đẹp trai anh mang theo một “gánh nặng thần tượng” nhất – ngay cả tiền bồi thường anh ngại không dám thốt . Để tránh anh thêm khó xử, tôi không nhiều, trực tiếp chuyển khoản anh mười tám vạn đồng còn dặn dò kỹ lưỡng: “Anh nhất nghỉ ngơi đầy đủ trong bệnh viện nhé – nếu không hồi phục tốt, sẽ ảnh hưởng hạnh phúc anh về sau đấy.”
Đúng lúc đó, đồng nghiệp thăm. Anh ta thấy nằm đó đau lòng vô cùng, thốt lên: “Mẹ nó, sao cậu lại bị tông thành này?! Ai dở hơi vậy? Để tôi xử lý nó !”