Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi giữ nhịp ổn định, tốc ở khúc cua cuối.
tốc, , cán đích.
nhất.
Loa thông báo:
【Vòng loại 400m nữ nhóm 1, nhất – Ngữ lớp 12-1, thời gian 1 phút 03 giây 45. …】
Khổng Duy Kiều thứ tư, vừa đủ vé vào chung kết.
Cô ta vạch đích quỵ xuống sân, thở dốc dữ dội.
Cảnh Huyên tức lao tới đỡ cô ta, đưa nước, vỗ lưng,
hành động thành thục mức buồn nôn.
Phương Viên đưa khăn cho tôi:
“ đi, Cảnh Huyên mà chăm vậy, tưởng đang phục vụ thái hậu.”
“Tùy hắn.” Tôi lau mồ hôi,
“Chiều nhảy , gặp .”
Khu nhảy tụ tập rất đông.
Tôi thay giày đinh, đang làm giãn cơ thì Khổng Duy Kiều xuất hiện.
Cô ta thay sang váy thể thao ngắn, để lộ đôi chân thon dài, thu hút ánh không ít nam sinh.
“Học sinh , nhảy giỏi lắm đúng không?” Cô ta chớp ,
“Tôi chưa từng tập, căng thẳng quá.”
Tôi không đáp, bước vào đà chạy –
Nhảy.
Fosbury Flop, xà dễ dàng.
Bắt đầu từ 1m2, mỗi lượt 5cm.
1m35, 6 người – tôi và Khổng Duy Kiều trong số đó.
Cô ta nhảy chật vật, nhưng vẫn được.
“Ghê phết.” Phương Viên ghé tai tôi:
“Giấu kỹ thật.”
“Không phải giấu.” Tôi Khổng Duy Kiều vừa vặn xà nữa,
“ hên.”
1m40, người loại.
tôi, Khổng Duy Kiều, và cô trong đội điền kinh.
1m45.
Cô đội điền kinh trượt đầu, miễn cưỡng .
Tôi được.
Khổng Duy Kiều lấy đà, nhảy…
Động tác biến dạng rõ rệt, người đập vào xà, xà rơi.
Lượt thứ , cô ta hít sâu, liếc phía Cảnh Huyên ở góc sân.
lao ra.
này tư thế chuẩn hơn, nhưng bật nhảy quá gần,
tay quét ngược khi xà…
Cán tay đụng vào xà, xà rung mạnh – nhưng không rơi.
Trọng tài hơi do dự vài giây, giơ cờ:
“!”
Khán giả reo hò.
Khổng Duy Kiều rơi xuống đệm, vỗ ngực, mỉm cười phía Cảnh Huyên.
Phương Viên bực chửi nhỏ câu:
“Cô ta cố tình đúng không? Đụng xà thế mà cũng cho ?”
Tôi không nói.
1m50.
Cô đội điền kinh thất bại lượt – loại.
tôi và Khổng Duy Kiều.
Cô ta nhảy trước.
Rõ ràng nhịp đà đã loạn, vừa bật nhảy đã như bay vào xà.
Ầm!
Xà rớt.
Cô ta ngã xuống đệm, ôm cổ chân, nước tức trào ra:
“Đau quá…”
Cảnh Huyên tức lao vào sân:
“Giao Giao! không sao chứ?”
14.
Trọng tài bước tới kiểm tra, Khổng Duy Kiều nức nở:
“Chắc trẹo chân … Xin lỗi Cảnh Huyên, tớ đã cố hết sức …”
Cảnh Huyên đỡ cô ta dậy, cô ta nhảy lò cò chân, tựa vào người hắn, lí nhí nói:
“Học sinh giỏi quá… tớ không bằng cô ấy.”
Giọng không lớn, nhưng đủ để mấy người xung quanh nghe thấy.
Tôi cười khẩy.
Lấy đà, tốc, bật nhảy.
Cơ thể vẽ ra đường cong đẹp – xà – tiếp đất.
Xà không hề lay động.
Trọng tài giơ cờ:
“ ! 1m50!”
Bên ngoài bùng nổ tiếng vỗ tay.
Tôi đứng dậy, phủi bụi, bước thẳng trước mặt Khổng Duy Kiều.
“Diễn đủ chưa?”
Cô ta khựng : “Diễn gì…?”
“Chân cô không hề trẹo.” Tôi vào chân trái cô ta,
“Nếu thật trẹo, thì khi cô nhảy lò cò lúc nãy, chân chịu lực chân này – đúng không?”
Sắc mặt cô ta thoáng biến đổi.
Cảnh Huyên cau mày:
“ , cô ấy thương , đừng như vậy được không?”
“ Cảnh Huyên, để làm gì?” Tôi cúi người vào cá chân Khổng Duy Kiều:
“Trẹo chân thì sẽ sưng ngay tức, cô ta? cá thon mức bóp gãy, sưng ở đâu?”
Khổng Duy Kiều lùi :
“Em… em không muốn mọi người lo lắng…”
“Không muốn mọi người lo thì đừng có mở miệng nói mình thương.” Tôi đứng thẳng dậy,
“Thể thao thi đấu, thua thua, thắng thắng. Dựa vào diễn trò để lấy sự thương hại – buồn nôn.”
Nói xong tôi quay người ký tên xác nhận kết quả.
Sau lưng, tiếng khóc kìm nén Khổng Duy Kiều vang cùng với giọng an ủi Cảnh Huyên.
Buồn nôn gấp đôi.
Chiều, nội dung tiếp sức 4x100m, tôi người chạy cuối.
người đầu trong lớp tôi dẫn trước, lúc tôi cầm gậy đã bỏ xa nhóm thứ gần 5-6 mét.
Bứt tốc, cán đích.
Không chút suspense – nhất.
Lễ trao giải, tôi đeo chiếc huy chương vàng trên cổ, đứng trên bục nhất.
Loa vang đọc tên:
【 Ngữ , lớp 12-1, vô địch nữ 400m, vô địch nhảy , vô địch tiếp sức 4x100m!】
Tiếng vỗ tay như sấm.
Tôi xuống dưới khán đài.