Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cố Minh Chương, thanh mai trúc mã cũng là hôn phu của ta muốn từ hôn.
Hắn quỳ từ đường nói khi còn nhỏ, không tính.
Phụ thân hắn nói tuy ta vì cứu ông ấy chết, nhưng cũng không cần lấy thân báo đáp.
Mẫu thân hắn nói ta cùng lắm cũng chỉ là nữ không không mẹ, không nên làm chậm trễ tiền đồ của hắn.
này ta gả cho người khác, hắn lại cố chấp cản kiệu của ta, đòi một câu trả lời.
“Bất quá cũng chỉ là mấy câu nói khi còn nhỏ thôi, Minh Chương ca ca còn cho là thật à?”
1.
Hôn phu cũng là thanh mai trúc mã của ta, Cố Minh Chương, vừa nói ra hai chữ từ hôn lập tức bị phụ thân hắn cho một cái tát.
Cố Minh Chương cố chấp quỳ từ đường, dù bị quất roi liên tục vào lưng vẫn ngẩng cao đầu, không chịu nhận sai.
Vừa mới có một trận lớn, lông mày và lông mi hắn đã phủ một tầng sương giá.
Hôm nay là lễ cập kê của ta, Cố Minh Chương nửa đêm mới về, trên người còn nồng nặc mùi rượu.
Cố lão gia nổi giận đùng đùng, trói hai gã sai vặt bên người Cố Minh Chương lại hỏi, liền biết được hắn bận ở trên thuyền tranh khôi với người ta.
Vung vàng vung bạc ra, một ca kỹ vô danh lập tức thuộc về hắn.
Đêm nay gió lớn, dày đến cá chân.
Khi nha hoàn Lục Yên báo lại, ta vội vàng khoác áo choàng đội chạy tới, trời tối trơn, ta không cẩn thận ngã một cái, tay rướm máu.
Ta cũng chẳng kịp lau, ta biết Cố bá phụ luôn nghiêm khắc, sợ bá phụ thật sự Cố Minh Chương.
Khi ta đến Cố bá phụ đã nát hai cây roi mây, Cố Minh Chương vẫn ngẩng đầu quỳ thẳng tắp linh vị ta.
Ta khuyên Cố bá phụ đừng tức giận, Cố Minh Chương lại oán hận ta chằm chằm:
“Chẳng lẽ ngoài Cố Minh Chương ta, thiên hạ này hết nam nhân rồi hay sao?”
“Sao ngươi cứ không biết liêm sỉ quấn lấy ta vậy?”
Lần đầu tiên Cố Minh Chương nói chuyện với ta như vậy, ta ngây ngẩn cả người.
Mới vừa rồi vội vàng chạy tới bị ngã cũng không thấy đau, ta lại cảm thấy vết thương trên tay đau đến thấu xương.
Thấy mặt ta tái nhợt, Cố Minh Chương tựa có chút hối hận, nhưng hắn chỉ mím mím môi, quay đầu đi không ta nữa.
“Súc sinh!”
thấy roi mây tay Cố bá phụ lại giơ lên, bỗng phía truyền đến tiếng Cố bá mẫu:
“Là ta dung túng cho Minh Chương, ông muốn thì cả ta đây này.”
Cố bá phụ ngẩn người.
“Ông chỉ biết Minh Chương nháo, thế ông có biết nó đi theo ai nháo không?”, Cố bá mẫu lạnh mặt: “Là Lý Nhạn.”
Lý Nhạn?
Muội muội của Quý phi?
Nghe thấy cái tên này, tinh thần Cố Minh Chương tươi tỉnh hẳn lên, hắn quay lại ta rồi lại nhanh chóng quay đi.
Cố bá phụ chần chừ một lát: “……Cũng không thể dung túng cho nó làm loạn được! Nó như vậy chẳng phụ lòng Lệ nhi sao!”
Cố bá mẫu nắm tay ta, vẻ mặt từ ái:
“Có cái phụ hay không?”
“Bốn năm nay chúng ta chưa từng bạc đãi Lệ nhi, cũng coi như không khiến phụ thân bé thất vọng.”
“Huống Minh Chương cũng tới thành thân rồi, một thê một thiếp thì có làm sao.”
Nghe Cố bá mẫu nói vậy, mặt Cố Minh Chương bỗng giãn ra, ngay cả Cố bá phụ cũng không nói được .
Một thê một thiếp, đương muội muội Quý phi là chính thê, còn ta làm thiếp.
Gió bỗng lớn hơn, thổi qua khiến tâm ta tê tái.
“Đứa nhỏ Lệ nhi này luôn hiểu chuyện, hẳn là hiểu mấy lời nói giỡn khi còn nhỏ cũng không tính là .”
Đúng vậy, mấy câu nói giỡn khi còn nhỏ, tính làm .
“ cưới Lệ nhi làm nương !”
Cố Minh Chương là đại công phủ Cố quốc công, được cả phủ cưng chiều như ngọc.
Còn ta được đưa vào Cố phủ từ năm , khi đầu còn mang khăn tang.
Cả kinh thành này đều nói ta một bước lên mây, gà hóa phượng hoàng, nếu không ta hy sinh mạng sống đổi lấy một mạng cho Cố Minh Chương, thì với căn cơ dòng dõi nhà ta, ta cả đời cũng chỉ là một nữ bình dân áo vải.
Ngày là tuần đầu phụ thân, Cố lão gia đứng linh vị phụ thân, nước nước mũi nhòe nhoẹt, đặt vào tay ta chiếc trâm phượng bằng vàng gia truyền của Cố phủ.
“Hiền đệ cứ yên tâm ra đi thanh thản, ta nhất định coi Tô Lệ như nữ nhi của .”
Cố Minh Chương hơn ta ba , bốn năm trôi qua, ta với Cố Minh Chương cũng có thể coi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
Dù rằng năm ta , hắn hại ta rơi xuống rồi mắc bệnh hen suyễn, năm ta hai , hắn làm mất chiếc trâm vàng mẹ để lại cho ta một trận chọi gà, năm ta ba , hắn đưa ta đi hội đền Nữ Oa nương nương rồi để lạc ta…..
Nhưng dù ta khóc lớn đến mức nào, chỉ cần Cố Minh Chương cho một cây kẹo lô, một viên ô mai nhỏ, nhất định có thể dỗ được ta.
Cố Minh Chương cho rằng ta dễ dỗ, lại không biết là vì ta thật sự thích hắn.
Thích hắn từ năm ấy, khi hắn mới ba .
Cố Minh Chương ba kéo ta ra lưng bảo hộ.
Hôm chúng ta đi trộm trái cây ở vườn của tửu phường phố đông, bị người ta bắt được, chưởng quầy tửu phường dẫn cả hai về phủ tố tội.
“! sai rồi! không dám nữa!”
Cố bá phụ đương là rất tức giận, Cố Minh Chương roi lằn mông.
Cố bá mẫu lại cảm thấy chuyện cũng không sao, chỉ trêu chọc ta: “Lệ nhi cứ đi theo Minh Chương nghịch ngợm vậy, cẩn thận này không gả được đâu.”
“ cưới Lệ nhi làm nương !”
Cố Minh Chương kéo ta ra lưng bảo hộ, nói rất dõng dạc.
Cố bá phụ bị chọc cho bật cười, nhưng phạt quỳ vẫn không thể miễn.
Chờ mọi người đi rồi, Cố Minh Chương lặng lẽ dịch đến bên cạnh ta, lén đưa cho ta một trái nho nhỏ, lè lưỡi làm mặt quỷ: “Nè, bọn họ không biết ta còn giấu một trái.”
Trái kia còn chưa chín, bị hắn giấu tay áo, hơi âm ấm.
Ta chợt nghĩ lại câu nói của hắn vừa rồi, mặt nóng lên.
Cố Minh Chướng sát lại, gần đến mức ta có thể thấy một tầng lông tơ mỏng phát sáng trên mặt hắn.
“Mau đi, không muội thích nhất sao.”
Thấy ta không nói , Cố Minh Chương lại lải nhải: “Sao vậy? Muội lo ta bị à? Không sao đâu, ta còn chưa cơm, chẳng đau cả.”
Ta đỏ mặt cắn một miếng mặt hắn, hắn mới yên lòng, cười với ta: “Ngon lắm không?”
Không ngon.
Vị của trái kia đến bây ta vẫn còn nhớ.
là trái chua nhất chát nhất ta từng , cắn một miếng tê từ lưỡi đến tận ruột.
“……Ngon lắm.”
Nghe ta nói vậy, Cố Minh Chương cười, nhưng cười lớn làm vết thương trên mông bị cọ xát, hắn nhe răng trợn : “Vậy được rồi, lần ta lại hái cho muội.”
2.
ngày Cố Minh Chương bị , Lý Nhạn tới cửa bái phỏng.
Chuyện của hắn với Lý Nhạn, ta cũng đã đoán được xuất phát từ đâu.
Nửa năm , Cố bá mẫu nói là tìm được bức họa rất đẹp, gọi ta với Cố Minh Chương đến xem.
Là bức họa vẽ một buổi yến tiệc của các quý nữ, tranh các quý nữ hoặc là đang tươi cười trò chuyện, hoặc là rũ trầm tư.
Hắn chỉ vào một thiếu nữ đang thả cần câu cạnh bờ sông, kinh hỉ vỗ tay: “Ta biết nàng ấy là nữ !”
là Lý Nhạn, muội muội của Quý phi nương nương đang đắc sủng, nhắc đến nàng, ngay cả phu kiên nhất nhất ở Quốc Giám cũng lắc đầu, nói nàng bất hảo bất kham.
Ta không biết bọn họ quen nhau từ bao .
Ta thử hỏi Cố Minh Chương, hắn lại mất kiên nhẫn xua xua tay: “Nói muội cũng không hiểu đâu.”
Ngày ta làm lễ cập kê, hắn cùng Lý Nhạn nữ giả nam trang đến lâu đối diện sòng bạc làm một cuộc cá cược, hai người ôm hai ca nữ mới của lâu, vung vàng vung bạc, xem ai chiếm được mỹ nhân Tần Hoài đầu bảng của lâu.
Bây nghĩ lại, có lẽ bọn họ đã quen nhau từ nửa năm .
Cố bá mẫu rất thích Lý Nhạn, lôi kéo tay nàng nói chuyện cả nửa ngày, thân thiết như mẹ .
Cố bá mẫu nói vốn là nữ nhi tướng phủ nên cũng giống Lý Nhạn không thích lễ nghi rườm ra, ghét nhất mấy tiểu thư khuê các trì độn cổ hủ, gặp được Lý Nhạn như thấy lại hồi trẻ.
Lý Nhạn mặc một thân váy đỏ, rực rỡ như ngọn lửa.
Thấy Cố bá mẫu coi trọng Lý Nhạn như vậy, trên dưới Cố phủ ngay cả bà vú già đi chợ cũng nhiều chuyện, nói thiếu gia nhà bị đòn khiến muội muội của Quý phi đau lòng không chịu nổi, tự đến thăm.
Khi ta mang dược đến, liền thấy Lý Nhạn đang ngồi bên mép giường Cố Minh Chương oán trách hắn, trách hắn hôm nay lỡ hẹn, còn hỏi hắn thua có phục không.
Có lẽ chưa từng thấy dáng vẻ nàng ấy khi mặc đồ nữ , Cố Minh Chương ngơ ngác hồi lâu.
Đến khi ta tiến vào, hắn mới hoàn hồn.
Lý Nhạn thấy hắn thất thần, quay đầu lại, thấy dược tay ta, cười nói: “ chắc là Tô Lệ, muội muội của Cố Minh Chương đúng không?”
Mặt Cố Minh Chương có chút mất tự , Lý Nhạn lại không phát hiện ra hoàn cảnh bối rối này, vẫn ta chăm chú.
Bỗng nàng vỗ tay cười lớn: “Bảo sao ta cứ thấy quen quen! Hóa ra là giống Mẫu Đơn cô nương Minh Chương ôm!”
Hắn ôm Mẫu Đơn cô nương? Ca kỹ lâu?
Ta ngượng ngùng cầm bình dược trên tay.
Bên là dược ta chuẩn bị, biết Cố Minh Chương không chịu được đắng nên ta đã sắc cả tối, trộn thêm mật vo thành viên.
đống dược xếp thành núi nhỏ trên bàn, ta không biết bỏ dược của vào chỗ nào.
“ đặt ở đây đi.”
Lý Nhạn tùy tiện gạt hết bao lớn bao nhỏ mang đến xuống, cầm lấy bình dược tay ta.
Nàng sảng khoái cười với ta, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh, kéo tay ta ngồi xuống: “Muội nghe Minh Chương kể về rồi, lớn hơn muội hai tháng, lại đến từ phương Nam, bảo sao thật ôn nhu đoan trang.”
“ gặp trực tiếp mới thấy, đúng là như cô nương làm từ vậy.”
“Dược này là tự làm à? Minh Chương kể với muội nhà đây mở y quán.”
Tay nàng thật ấm áp, gương mặt tươi cười so với mặt trời còn rạng rỡ hơn.
Tay áo đỏ rực của nàng ấy đặt trên tay áo màu trắng của ta, như một đóa hồng diễm lệ mọc trên trắng, có bông hồng tươi đẹp như vậy, đương chỉ có thể làm nền.
Chẳng trách Cố Minh Chương dù bị vẫn đòi từ hôn.
Lý Nhạn đang ríu rít nói chuyện, nha hoàn bên người Cố bá mẫu tới truyền lời, thỉnh Lý Nhạn cô nương qua .