Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày biết tôi thích biển, anh đã kéo lê thân thể đang sốt ba mươi chín độ, hứng chịu gió biển, chỉ để cùng tôi đợi chờ ánh bình minh lúc sáu sáng.
Kim cương, món quà đắt tiền. Gần tất cả thứ anh thể nghĩ gái thể thích, đều đưa tận tay tôi.
Ngay cả tôi mở lời bảo anh bớt giao du với người bạn không đứng đắn, anh ngoan ngoãn nghe theo.
Do ảnh hưởng từ mẹ, tôi chưa bao yêu đương, thậm chí từng thời gian tôi mang thù địch sâu sắc với người khác giới.
Thế nhưng cử chỉ tốt đẹp Giang dành cho tôi, thực sự khiến tôi không thể không rung động.
Ngay tôi đang cố gắng chấp nhận Giang , ánh mắt anh đột hướng nơi khác.
Anh bắt đầu ngưỡng mộ cô gái tên Ninh Hạ kia, nói rằng cô ấy không nhàm chán tôi, không khó chiều tôi. Dường dù anh làm thế nào không nhận nụ cười tôi.
Trong tôi chút buồn bã, nhưng không gì bất .
Tôi dứt khoát đề nghị kết thúc mối quan hệ này.
Không sự quả quyết tôi lần nữa làm tổn thương tự trọng Giang .
anh lái xe chở tôi, anh vẫn không ngừng ép tôi trả lời. Tôi không muốn chịu đựng sự quấy nhiễu vô lý anh nên đã tranh cãi vài câu.
Không trùng hợp vậy xảy tai nạn.
Vậy nên bây anh giả vờ mất trí , sỉ nhục tôi, tôi không hề cảm thấy bất .
Thậm chí cảm ơn trời đất đã để cho mối quan hệ này kết thúc cách chóng vánh vậy.
3
Chuyện xảy tai nạn cuối cùng kinh động mẹ Giang.
Bà vội vã chạy , sau trao đổi với bác sĩ, bà đau ôm chặt tôi vào .
“Sao mất trí chứ? , mẹ là ai không?”
Tôi cười ôm bà.
“Mẹ nuôi.”
“A!” Mẹ Giang cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, “May quá, may quá, mẹ là rồi. Đừng sợ , mẹ nuôi đưa nhà.”
Giang chúng tôi lơ đột lên tiếng.
“Mẹ, sao mẹ không hỏi , rối loạn trí .”
Mẹ Giang không nghĩ ngợi gì, thẳng tay tát cho anh cái thật mạnh.
Tôi theo phản xạ giơ tay lên định ngăn , nhưng không kịp.
“ không phải do mày, cái đồ súc sinh này gây chuyện! Lái xe đưa rồi gây tai nạn. thông minh vậy, nếu vì mày tổn thương não, xem tao xử mày thế nào!”
Giang tát lệch mặt , im lặng không nói gì nữa, không thèm nhìn tôi lấy cái.
nhà Giang, tôi ôm trán, thẳng phòng mình.
Không lâu sau, phòng tôi gõ ba tiếng.
Tôi nhắm mắt, không buồn để ý.
Không tiếng gõ đột trở nên dồn dập, mang theo ý tứ nếu tôi không mở thì sẽ không bao dừng .
Tôi thở dài, mở .
Giang đứng ngoài . Anh đút hai tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống tôi, lạnh lùng nói:
“Mẹ bảo tôi gọi cô xuống ăn cơm.”
Tôi gật đầu, theo anh ngoài.
xuống lầu, Giang đột dừng bước.
Tôi không cẩn thận, trán đập vào lưng anh, đau mức không kìm rên tiếng.
Giang quay lưng phía tôi, khẽ hỏi:
“Trên người đau không?”