Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta bước vào đình viện, liếc mắt hiệu với phụ thân.
Phụ thân hiểu ý, khó chịu ho khan mấy tiếng, nôn máu tại chỗ.
Tô Tử Dục hoảng sợ, vội đỡ phụ thân vào phòng.
Ta cũng vội đi theo.
Đai phu phủ cũng mau ́ng chạy đến.
Tô Tử Dục đúng là nhân tinh, không bao lâu đã nhìn manh mối.
“Trước đây bá phụ bị thương nhiều lần đều là ngoại thương. Theo vãn bối thấy, chứng bệnh của bá phụ… Giống trúng độc hơn.”
Ta và phụ thân nhìn nhau.
Ta nói: “Mẫu thân của ta mất sớm, hai vị huynh trưởng đã mất vẫn chưa thành thân, chuyện phủ vẫn luôn do nhị phòng lo liệu.”
“Nếu là trúng độc…”
Tô Tử Dục nhanh ́ng sai người mời danh y của Tô phủ đến.
Không bao lâu , đã tra lá trà có vấn đề.
“ trà này có thêm một vị độc dược, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nếu dùng lâu dài sẽ khiến độc phát tác. Nếu người thường dùng thì rất khó phát hiện.”
Ta đập tay lên bàn, mặt bàn hiện lên khe nứt: “Lẽ nào là vậy, nhị phòng khinh người quá đáng mà!”
Tô Tử Dục trấn an ta mấy câu, nói với đại phu của Tô : “Lấy Độc Cưu dùng, dù thế nào cũng phải khiến bá phụ khỏe lại.”
“Độc Cưu” có thể ̉i bách độc, ngay cả cung cũng không có. Năm đó, Tô lão tử tốn trăm ám vệ, phí hơn mười năm mới tìm .”
Lang trung tỏ vẻ khó xử: “ chủ, … Đó là thứ lão thái để lại để cứu mạng ngài.”
Tô Tử Dục nhìn ta, đó nói: “ phụ không phải người ngoài, mạng của bá phụ cũng quan trọng. Mau ́ng làm theo, không được chậm trễ.”
ngày hôm đó, đại phu của Tô mang “Độc Cưu” đến, đó hỗ trợ châm cứu, một canh giờ phụ thân mới ói máu độc đỏ thẫm.
Lúc lang trung xem bệnh đẩy được máu độc , ta thầm thở dài một hơi. Tô Tử Dục tận dụng triệt để: “Viên Độc Cưu kia xem bảo vật truyền, là tổ phụ để lại vãn bối, chỉ có thể người nhà mình dùng. Vậy… này, chúng ta là người một nhà. Bá phụ, có phải ngài nên suy nghĩ về hôn sự của vãn bối và A Ngọc không?”
Phụ thân cũng đoán được điều này, vẫn bị ̣c giận đến mức bật cười: “Tiểu tử ngươi… Đúng là giống tổ phụ ngươi, gian xảo!”
Ta khẽ nhíu mày, nói với Tô Tử Dục: “Ngài ngoài với ta, đừng làm phiền phụ thân ta nghỉ ngơi.”
Ta và Tô Tử Dục chuyện riêng.
Hắn vội hỏi: “A Ngọc, nàng xem khi nào chúng ta mới có thể quang minh chính đại? Ta nhớ nàng, cũng rất nhớ rất Trường Lạc.”
Ta nhắc nhở hắn: “Chỉ dựa vào gương mặt của Trường Lạc, người bên ngoài vừa nhìn đã biết đó là của chúng ta. Đến lúc đó, hai chúng ta là châu chấu trên một sợi dây thừng. Hoàng thượng sẽ bỏ qua ngài sao?”
“Lúc trước, ngài biết rõ tung tích của ta lại không khai báo thật, chỉ dựa vào chuyện này, sẽ khiến Hoàng thượng kiêng kỵ.”
Tô Tử Dục sốt ruột vò đầu: “… không thể không có cha! Càng không thể có cha dượng được!”
Ta im lặng.
Sao người này khi thì thông minh, khi lại ngu dốt thế.
Ta: “Nếu không kiên nhẫn sẽ ảnh hưởng kế hoạch, nhớ thì cũng phải kiên nhẫn.”
Tô Tử Dục lui một bước: “Vậy… Ta lén gặp nàng là được rồi?”
Ta nhìn hắn với vẻ nghi ngờ: “ nên… Tô Tử Dục, ngài nhớ thương ta từ lâu rồi sao?”
Ánh mắt Tô Tử Dục trốn tránh, lắp bắp, lát lấy hết can đảm nói: “Ai bảo nàng khí chất ngời ngời, xinh đẹp, văn võ song toàn, tài đức vậy… Ta không thích nàng còn thích ai chứ?”
Ta hít sâu một hơi.
Miệng gian thần này đúng là biết ăn nói.
Tô Tử Dục vừa rời đi, ta đi gặp phụ thân.
Hôm nay, ta cố ý để phụ thân bộc lộ sơ hở trước mặt hắn, chính vì muốn xem thái độ của Tô Tử Dục.
Tên kia lại chủ động lấy “Độc Cưu” ̉i độc cha ta.
Cũng tính là vượt qua vòng kiểm tra đầu tiên.
Phụ thân vỗ vai ta, lời nói sâu xa: “Ngọc Nhi, tuy tiểu tử kia mang danh gian thần, ta thấy là người thành thật. đừng bạc đãi người ta.”
Ta phản bác: “Nếu hắn thành thật sẽ không lừa gạt ba năm, còn khiến sinh một đứa bé.”
phải nói lại… Ba năm đó, ta mất tích mới là cách tốt nhất để thoát được.