Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
22
Một năm sau tang lễ của Giang Dữ, tôi quyết định mở một quỹ thiện mang tên anh. Quỹ đỡ các nạn nhân của bạo lực và buôn bán phụ nữ. Đây không là một cách tưởng nhớ anh, mà còn là cách tôi tục sứ mệnh mà anh đã khởi đầu.
Mỗi lần tổ chức một gây quỹ hay một kiện, tôi luôn hiện diện của Giang Dữ bên cạnh. Anh như là ngọn lửa soi sáng con đường tôi đi. Đôi , đứng trên sân khấu, tôi nhìn lên bầu trời và thì thầm: “ ơn anh đã cho .”
Tháng mười năm đó, trong một lễ ra quỹ thiện, Phó Liên Sâm xuất hiện. Tôi không ngờ rằng anh đến. Lần này, anh không còn là người khiến tôi chua xót mà là một người bạn thật .
“Giang ,” anh ấy nhẹ nhàng nói. “ đã làm rất tốt. Giang Dữ tự hào về .”
Tôi mỉm cười, ánh không còn u buồn như trước. Thay vào đó, tôi được niềm vui và hy vọng mới. “ ơn anh đã đến. không lặp quá khứ, nhưng tạo ra tương lai.”
Sau lễ ra , tôi đã nói chuyện nhiều hơn. Phó Liên Sâm không đến hiện ủng hộ mà còn tham gia vào các hoạt động của quỹ. Dần dần, giữa tôi hình thành một bạn đáng trân trọng. Anh không ép buộc tôi phải quên Giang Dữ, mà là tôi chấp quá khứ và nhìn về tương lai.
23
Năm theo, tôi tổ chức một hòa nhạc lớn gây quỹ cho quỹ thiện. Tôi quyết định biểu diễn một bài hát mới của , một bài hát tôi đã viết riêng cho Giang Dữ, mang tên “Người hùng trong bóng tối”
đứng trên sân khấu, ánh đèn sáng chiếu rọi, tôi mọi người đang dõi theo . Tôi đã có đưa xúc của vào từng nốt nhạc, từng lời ca. Tôi cất giọng hát, âm thanh vang vọng trong không gian, như Giang Dữ đang ở đây, lắng nghe tôi, ủng hộ tôi.
Kết thúc bài hát, mọi người đã đứng dậy vỗ tay, và tôi đã nhiều người rơi nước . Tôi đã được của âm nhạc, của mà Giang Dữ cho tôi.
hòa nhạc thành công ngoài mong đợi. tôi đã gây quỹ được một số tiền lớn đỡ các nạn nhân trong công cuộc đấu tranh chống bạo lực và buôn bán người.
24
tháng theo, tôi trở cuộc bình thường nhưng luôn giữ trong tâm trí hình ảnh của Giang Dữ. Trong lòng tôi, anh là một phần không thiếu.
Một ngày nọ, tôi đang dạy học ở trại trẻ mồ côi, tôi được một tin nhắn Phó Liên Sâm. Anh ấy mời tôi tham gia một kiện đặc biệt của công ty.
đến nơi, tôi không khí thật náo nhiệt. Anh ấy đứng ở trung tâm, tay cầm một bó hoa tươi thắm. nhìn tôi, anh mỉm cười, ánh lấp lánh.
“Giang ,” anh ấy nói: “ là người đại diện cho quỹ thiện này tại kiện hôm nay. Anh biết rằng không đơn độc.”
Tim tôi ấm áp. Giang Dữ đã tôi ra rằng không là một mối quan hệ, mà còn là một nguồn đỡ và kết nối với mọi người.
ngày đó, tôi không còn cho bản thân nữa. Tôi cho người đã đi qua cuộc đời tôi, cho người mà tôi có đỡ.
của Giang Dữ đã biến tôi thành một người mẽ hơn.
Tôi không còn cô đơn trong nỗi nhớ, mà ngược , tôi luôn hiện diện của anh bên cạnh, thêm cho tôi trong từng bước đi.
cuộc tục, tôi đã học cách hết với gì có, và cũng học cách thương, không bản thân mà còn cho người xung quanh.
tôi nhìn về tương lai, tôi biết rằng dù có thế nào, Giang Dữ luôn là ngọn lửa trong trái tim tôi, dẫn lối cho tôi đi trên con đường của và lòng nhân ái.
_Hoàn_