Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng rõ ràng là chàng đã hiểu sai ý ta.
Thân hình tráng sĩ cao lớn chín thước, mặt đỏ bừng một con tôm luộc.
“Hay là tạm thời chưa cần đâu, lỡ có thai, ta không ở bên cạnh, nàng sẽ càng thêm vất vả. Ta ngủ dưới đất là được .”
Ta thầm nghĩ: Lỡ có thai? chàng b.ắ.n phát nào trúng phát đó vậy, thật lợi hại nha!
3
Ngày hôm sau, đợi khi ta ngủ một giấc lúc trời sáng rõ, trong phòng đã sớm không còn ai.
Có một nha hoàn hạng hai đang thập thò ngoài cửa.
Ta vẫy tay gọi nàng vào, nàng chạy giường ta, vén màn giường lên.
“Nô tỳ tên là Hương Tú. Sáng sớm nay gia đã ạ, dặn không cần đánh thức phu nhân. kia nô tỳ hạ trong thư phòng của gia.”
“Ồ! Trong viện này còn có nào khác không?”
“Trên nhỏ có một bà Tưởng nấu ăn, còn có một nha hoàn hạng nhất tên là Phong Linh, đã về quê thăm , chưa trở . Còn là mấy tiểu nha quét dọn.”
Hương Tú ngập ngừng: “Những khác đều bị phu nhân gọi cả ạ.”
Ta hiểu , đây là phu nhân muốn oai phủ với ta. Nhưng kia một mình đánh cá, nay có hạ đã là cuộc sống thần tiên , ta gây khó dễ với bà làm chi.
“Phu nhân không thỉnh an phu nhân sao ạ?” Hương Tú mặt đầy thấp thỏm lo âu.
Ta ung dung húp cháo: “Không . Bà đã không ưa ta, ta cần tự tìm khó chịu. Dù sao bà không sai bắt ta qua đó được.”
Hai ngày trôi qua trong yên bình, ta không có thì ăn uống, dạo loanh quanh trong phủ.
phu nhân lánh mình trong thiền phòng ở hậu viện, vô cùng thanh tịnh.
Cuối cùng, phu nhân không ngồi yên được nữa.
Một buổi chiều nọ, tất cả các quản gia bà tử trong đều ôm nối đuôi nhau vào.
Trương ma ma quản lên tiếng: “ phu nhân nói, đã cưới tân phu nhân về, không có lý nào còn để phu nhân lo liệu . Sau này quản gia do phu nhân đảm đương. Đây là đối bài và chìa khóa trong phủ.”
Trên bàn, chìa khóa, đối bài, loảng xoảng rơi xuống.
Trong lòng ta vui mở cờ.
phu nhân đây là muốn oai phủ với ta, không đạo hiếu để gây khó dễ cho ta.
Liền muốn tay từ quản gia.
Ta chỉ là một nữ tử quê, không quản nổi gia , tự nhiên sẽ cúi bà .
Nhưng bà đã lầm, quản gia này, ta không là hoàn toàn không biết.
Ta hỏi rõ ràng trách nhiệm của mấy vị ma ma quản , dặn dò các bà đây làm thì bây giờ làm đó, cho mọi giải tán.
Vị ma ma mập mạp ở bước lên tỏ vẻ không phục.
“Thưa phu nhân, vại trong đã thấy đáy , không còn tiền mua nữa ạ.”
Ta lập tức tiếp quản quyền mua sắm của bà ta: “Cần bao nhiêu , nói với Thạch tướng quân ở ngoại viện mua ngay bây giờ. Tiền thì lấy từ phòng thu chi.”
Vị ma ma mập mạp sốt ruột: “Không được, thưa phu nhân, kia đồ đều do tự mua sắm cả.”
“Bây giờ để ta quản gia, có để khác mua.”
Vị ma ma mập mạp liền nói: “Nô tỳ đột nhiên nhớ , trong kho vẫn còn mấy bao cũ, vẫn có tạm một thời gian.”
Ta đáp: “Có tạm thì tạm đã, đợi ta tra xong sẽ bàn .”
Trương ma ma bên cạnh phu nhân kinh ngạc nói: “Phu nhân còn biết chữ, có xem sao ạ?”
Ta đáp: “Ngươi tưởng gia có cưới một kẻ vô dụng về phủ sao?”
4
Các ma ma quản đều bị ta cho lui cả .
Ta nhìn chồng cao ngất mà thấy đau .
“Hương Tú, ngươi có biết chữ không?”