Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Nửa năm sau, cuộc sống của tôi nước ngoài dần đi vào quỹ đạo.

Những sẹo trên người đã đóng vảy, để lại những dấu nông sâu không đều, tôi không chọn đi phẫu thuật thẩm mỹ để xóa chúng, cứ để chúng nhắc nhở tôi mọi lúc, về giá của việc từng mù quáng cho đi, cũng như quyết tâm vĩnh viễn không bao giờ bị cùng một người, cùng một loại tổn thương giam cầm nữa.

Bác sĩ tâm lý nói tôi đang nỗi để cảnh tỉnh bản thân, nhưng tôi càng muốn hiểu đó là một để hòa giải với quá khứ.

sẹo nằm đó, tôi không còn cố ý che giấu, nhưng cũng đã học được sống chung với nó, giống như xử lý cuộc hôn nhân thất bại kia vậy.

Trong khoảng thời gian này, tôi gặp Lý Trạch.

Anh ấy là thành viên của lực lượng gìn giữ hòa bình, một nhiệm vụ cứu viện tình cờ, đã khiến chúng tôi từ quen biết đến thấu hiểu.

Anh ấy ôn hòa, tôn trọng, biết một phần quá khứ của tôi, nhưng chưa bao giờ đào sâu, chỉ sự bầu vừa phải và sự nhiệt tình đầy chừng mực, từng chút từng chút làm tan chảy lớp băng trong lòng tôi.

Chúng tôi tự nhiên mà đến với .

nay, Lý Trạch đến đón tôi tan làm, chúng tôi sóng vai đi trên con phố tràn ngập ánh hoàng hôn, bàn bạc xem tối nay đi xem một bộ phim hay là về nhà nấu cơm.

Ngay tôi nghiêng đầu nghe anh ấy nói chuyện, một bóng dáng quen thuộc đến tận xương tủy, nhưng lại khiến sống lưng tôi cứng đờ trong nháy mắt, không hề báo trước mà đập vào tầm mắt.

Cố Nghiễn Thâm.

Anh ta gầy đi rất , hốc mắt sâu hoắm, râu ria lởm chởm, dáng vẻ hăng hái ngày xưa đã bị thay thế bởi sự suy sụp và cố chấp.

Anh ta đứng ngay đó không xa, nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt cuộn trào sự kinh ngạc, khổ, cùng sự hối hận gần như điên cuồng.

“Ninh Ninh…” Anh ta khàn mở miệng, nói khô khốc như giấy nhám ma sát.

Nụ trên mặt tôi lập tức thu lại, theo bản năng nắm chặt tay Lý Trạch.

Lý Trạch nhận ra cảm xúc thay đổi đột ngột của tôi, nghiêng người nửa bước, với tư thế bảo vệ chắn trước mặt tôi, bình tĩnh nhìn về phía Cố Nghiễn Thâm.

“Thẩm Ninh.” Cố Nghiễn Thâm phớt lờ Lý Trạch, ánh mắt nóng rực khóa chặt lấy tôi, “Anh đã tìm em rất lâu… xin lỗi, anh biết sai rồi, anh thật sự biết sai rồi… chúng ta…”

“Chỉ huy Cố.” Tôi ngắt lời anh ta, nói bình tĩnh không chút gợn sóng “Giữa chúng ta đã không còn gì để nói. Lời xin lỗi của anh, tôi nhận được rồi, nhưng tôi không chấp nhận. Xin anh sau này đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.”

Nói xong, tôi kéo tay Lý Trạch, “Chúng ta đi thôi.”

Cố Nghiễn Thâm cứng đờ tại chỗ, trân trân nhìn tôi và Lý Trạch dắt tay rời đi, tia sáng cùng trong mắt anh ta cũng vụt tắt.

Sau ngày đó, Cố Nghiễn Thâm giống như một bóng ma, bắt đầu xuất hiện gần nơi của tôi.

Anh ta không dám tiến bắt chuyện, chỉ đứng nhìn từ xa.

Cho đến tối đó, tôi và Lý Trạch dưới lầu căn hộ, Lý Trạch cúi đầu hôn tôi, dịu dàng và trân trọng.

Tôi nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn này, cố gắng hơi ấm mới che phủ đi thương cũ.

Chúng tôi ôm đi vào hành lang.

Chúng tôi không hề hay biết, Cố Nghiễn Thâm đứng ngay trong bóng tối đó không xa, thu hết tất cả vào đáy mắt.

Anh ta trơ mắt nhìn sổ sáng ánh đèn ấm áp, tưởng tượng ra sự thân mật đang diễn ra bên trong, tưởng tượng ra sự dịu dàng từng chỉ thuộc về anh ta, nay đã bị một người đàn ông khác sở hữu.

Đêm đó, anh ta cứ đứng dưới lầu căn hộ của tôi như vậy, giống như đêm đông nửa năm trước, tôi đứng ngoài nghe anh ta quấn quýt bên người khác.

Gió lạnh đêm đông thấu xương, thổi không tan sự tuyệt vọng trong lòng anh ta và sự lăng trì tận mắt chứng kiến.

Anh ta lần đầu tiên cảm nhận được nỗi của tôi lúc đó một chân thực đến thế, cảm giác trái tim bị xé toạc, lại bị ném vào trong băng tuyết giày xéo lặp đi lặp lại.

Sáng sau, tôi mở chuẩn bị đi làm, phát hiện anh ta vậy mà vẫn đứng đó, toàn thân phủ đầy sương bụi, hốc mắt đỏ hoe, môi lạnh đến tím tái.

Nhìn tôi, anh ta lảo đảo bước tới, chưa nói lệ đã rơi.

“Ninh Ninh…” anh ta khàn khàn vỡ vụn, “Anh sai rồi… anh thật sự biết sai rồi… qua anh đứng đây một đêm, anh… anh cùng cũng biết lúc đó em đớn thế nào rồi… xin lỗi, Ninh Ninh, xin lỗi…”

Tôi nhìn bộ dạng sám hối thảm hại của anh ta, trong lòng một mảng tê liệt.

“Cố Nghiễn Thâm, lời xin lỗi của anh đến quá muộn rồi. Nỗi của tôi, không phải anh đứng một đêm là có xóa được. Về đi, đừng làm những chuyện vô nghĩa này nữa.”

Sự từ chối của tôi không làm Cố Nghiễn Thâm cuộc.

Anh ta dường như coi việc bám lấy tôi là duy nhất để cứu rỗi chính mình, cứ dăm bữa nửa tháng lại chạy tới, có tặng hoa, có chỉ đứng nhìn từ xa.

Sự xuất hiện của anh ta, giống như vảy trên thương không lành lại bị xé toạc lần, không ngừng nhắc nhở tôi về những quá khứ tồi tệ đó.

Tất cả chuyện này, tự nhiên truyền đến tai Tống Thanh Ninh.

Cô ta không chịu đựng được việc Cố Nghiễn Thâm hèn mọn đuổi theo ra nước ngoài như vậy, vẫy đuôi cầu xin một người phụ nữ mà cô ta cho rằng “đã bị loại khỏi cuộc chơi”.

Sau lần liên lạc với Cố Nghiễn Thâm không có kết quả, cô ta vậy mà cũng chạy ra nước ngoài, trực tiếp xông đến dưới tòa nhà công ty chặn tôi.

Cô ta chỉ vào mũi tôi mắng, mắng tôi âm hồn bất tán, mắng tôi thủ đoạn quyến rũ Cố Nghiễn Thâm, lời lẽ ác độc, trạng thái như người điên.

Ánh mắt dị nghị của đồng nghiệp xung quanh khiến tôi vừa khó xử vừa tức giận.

Ngay tôi chuẩn bị gọi bảo vệ, Cố Nghiễn Thâm nghe tin chạy tới.

Anh ta nhìn Tống Thanh Ninh đang làm loạn, sắc mặt xanh mét, một tay lôi cô ta ra, gầm : “Tống Thanh Ninh! Cô náo loạn đủ chưa! Cút về đi! Tôi với cô đã kết thúc từ lâu rồi!”

“Kết thúc?” Tống Thanh Ninh the thé phản bác, kích động xô đẩy anh ta, “Cố Nghiễn Thâm anh là đồ khốn nạn! Tôi mang thai con của anh! Sao anh có đối xử với tôi như vậy!”

Trong lúc giằng co, Cố Nghiễn Thâm theo bản năng sức hất một , Tống Thanh Ninh đi giày cao gót, không kịp đề phòng ngã xuống đất, dưới thân nhanh chóng loang ra một vũng máu.

Cô ta đớn co rúm người lại, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Đứa bé, rốt cuộc không giữ được.

Sau sự kiện Tống Thanh Ninh sảy thai, Cố Nghiễn Thâm yên ắng được một thời gian, nhưng không lâu sau lại bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của tôi với mức độ trầm trọng hơn.

Anh ta dường như cũng quy trách nhiệm về bi kịch của Tống Thanh Ninh cho chính mình, mà “cầu xin sự tha thứ của tôi” trở thành trụ cột tinh thần duy nhất của anh ta, hành vi ngày càng cố chấp.

đó, anh ta lại một lần nữa theo dõi tôi và Lý Trạch về nhà.

Dưới lầu căn hộ của chúng tôi, anh ta lao ra chặn chúng tôi lại, lải nhải sám hối, cầu xin, ánh mắt tan rã, trạng thái cực kỳ không ổn định.

“Cố Nghiễn Thâm, anh tỉnh táo lại đi!” Tôi nhịn hết nổi, “Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi! Mời anh đi cho!”

“Không, chưa kết thúc! Ninh Ninh, cho anh thêm một cơ hội nữa…” Anh ta đưa tay muốn nắm lấy tôi.

Lý Trạch lập tức gạt tay anh ta ra, “Chỉ huy Cố, xin anh tự trọng, nếu không tôi báo cảnh sát đấy.”

Ngay lúc này, không ai chú ý tới, một bóng người từ bên cạnh mạnh mẽ lao ra.

Là Tống Thanh Ninh! Sắc mặt cô ta trắng bệch, ánh mắt điên cuồng, trong tay cầm một con dao gọt hoa quả, đâm thẳng về phía Cố Nghiễn Thâm!

“Cố Nghiễn Thâm! Anh đi chết đi! Tôi không có được, thì ai cũng đừng hòng có được!” Cô ta gào thét đến khàn cả .

“Phập ——” Tiếng lưỡi dao cắm vào thịt vang trầm đục.

Cố Nghiễn Thâm chấn động, cúi đầu nhìn cán dao ngập trong bụng mình, lại khó tin nhìn về phía Tống Thanh Ninh đang như kẻ điên.

Anh ta há miệng, lượng lớn máu tươi từ trong miệng trào ra, cơ mềm nhũn ngã xuống.

Tiếng xe cứu thương và còi cảnh sát gầm rú lao tới.

Trong hỗn loạn, Cố Nghiễn Thâm được khiêng cáng, anh ta nhìn chằm chằm về phía tôi, ánh mắt tan rã, hết chút sức lực cùng lặp lại: “Xin… lỗi… Ninh Ninh… tha… thứ cho anh…”

Anh ta cùng không qua khỏi.

Tống Thanh Ninh tội cố ý giết người đã bị cảnh sát địa phương bắt giữ.

chết của Cố Nghiễn Thâm, giống như một tảng đá nặng nề ném vào giữa hồ, kích khởi sóng gió, nhưng rồi cũng quy về tĩnh lặng.

Nó mang đi một bóng ma cứ quấn quýt không buông, cũng mang đi chút hơi ấm cùng của mối tình thanh xuân đó.

Lại nửa năm trôi qua, cuộc sống đã khôi phục sự yên bình.

Một buổi trưa bình thường, tôi nhận được một bưu kiện quốc tế, không có thông tin người gửi.

Mở ra, bên trong là một chiếc hộp sắt đã có chút niên đại, mở hộp ra, là một lá thư giấy đã ngả vàng.

Nét chữ quen thuộc đập vào mắt, là tôi của năm 18 tuổi, viết cho “chúng tôi” của tương lai:

[Gửi Cố Nghiễn Thâm và Thẩm Ninh của tương lai:

Hai người vẫn còn bên chứ? Sống có hạnh phúc không? Có em bé chưa?

Thẩm Ninh 18 tuổi, giờ phút này cảm có được Cố Nghiễn Thâm, là có được hạnh phúc của cả thế giới.

Hy vọng hai người của tương lai, sẽ hạnh phúc hơn bây giờ! Mãi mãi mãi mãi bên nhé!]

Phía dưới lá thư, còn đè một tấm ảnh.

Trong ảnh, Cố Nghiễn Thâm và tôi năm 18 tuổi, ôm chặt lấy dưới bầu trời đầy sao, rạng rỡ không chút ưu phiền, trên kính xe, là dòng chữ “Cố Nghiễn Thâm đời này chỉ yêu Thẩm Ninh”.

Nước mắt không báo trước trào ra, làm nhòe đi tầm mắt.

bản thân từng yêu không giữ lại chút gì đó, thanh xuân rốt cuộc đã trao lầm người đó, cũng người đàn ông cùng đã đi đến sự hủy diệt trong cố chấp và điên cuồng đó.

Nhưng hơn cả, là một sự buông nhẹ nhõm.

Tôi nhẹ nhàng đặt lá thư và bức ảnh lại vào hộp, đóng lại.

Ngoài sổ, ánh nắng chói chang, Lý Trạch đang chăm sóc hoa cỏ anh mới trồng trong sân, quay đầu lại ấm áp với tôi.

Tôi lau nước mắt, cũng đáp lại bằng một nụ .

Quá khứ, đã được cất giữ thỏa đáng.

Mà cuộc đời mới, đã trải rộng dưới chân.

-HẾT- 

☕️ Góc tâm sự nhẹ của ~ ☕️

Chào mọi người! Bộ truyện này được mình từ phần mềm dịch.

truyện này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc 😂

Nếu truyện đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~

😅 Nếu vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi truyện thôi chứ chưa làm giàu được từ truyện đâu huhu 😭

📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):

NGUYEN THI XUAN

MB 0977309504

💬 “Ủng hộ để bé khỏi nhà đi tu nghèo” 🙏

🔸 5k – mình hí hí cả buổi


🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có làm liền 1 bộ truyện mới


🔸 50k – mình ra truyện mới nhanh như chó bồ 🐕💨


🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!

Thương yêu 💖
— Xuxu – làm đam mê, sống nhờ 😎

Tùy chỉnh
Danh sách chương