Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vân lặng lẽ trợn mắt:
“Ta trèo lên là để Lâm Khinh Trọng yên lòng hơn, ngờ lại xem được một màn náo nhiệt như vậy.”
Vân ném lại một câu “Ngủ sớm đi” rồi chuẩn bị trèo cửa sổ ra , chân còn chưa kịp bước ra thì đã bị Vân Tụng nắm cổ áo kéo lại.
“ Cầm đều biết đệ ở trong phòng rồi, còn trèo ba tầng lầu làm gì? Giả vờ đáng thương cho xem đây?”
Còn ta, nằm trên giường như một khúc thịt mất trí, chỉ cảm thấy có gì không đúng.
Cung nữ đưa bữa sáng cho ta lén nhét vào tay ta một mảnh giấy, hạ giọng dò:
“Chủ tử nô tỳ bảo hộ tiểu chủ tử rời khỏi vào tối mai.”
Ta như bị sét đánh trúng: Ta? Tiểu chủ tử? Ta là gái của Đoan vương sao?
Ta mở mảnh giấy ra, trên vẽ chân dung nương ta. vừa nhìn một cái, cung nữ đã giật lấy bức họa của nương ta rồi nhét vào nhai.
Cái này có gì ngon mà ăn chứ? Cô ta định tranh nương ta ta sao?
Ta nhìn cung nữ nhai nhồm nhoàm, chỉ cảm thấy đúng như nương ta đã nói, người trong Kinh thành quả nhiên mắc bệnh!
5
Nếu thật sự là nương ta cấu kết Đoan vương, muốn truyền tin cho ta nổi loạn, thì đêm mai ta phải tìm cách đẩy Vân Tụng và Vân đi chỗ khác.
Ta nghĩ ngợi một hồi rồi viết bức tình thư, hẹn cả lúc Hợi cùng nhau trốn.
người họ đến vào Hợi, cung nữ đã dẫn ta chạy mất rồi.
Cầm cầm bức tình thư trên tay, giống như đang cầm cục than nóng, run rẩy:
“Mỗi người một bức sao?”
Sau xác nhận đi xác nhận lại ta, Cầm nghiến răng nói vì nể mặt nương ta, lần này sẽ mạo hiểm giúp ta thêm một lần nữa, còn ta đừng học nương ta.
ta đang giấu lưỡi nhỏ vào tay áo, thì Vân vẻ mặt không giấu nổi sự vui mừng, lao vào điện:
“Khinh Trọng, nàng… những gì nàng viết trong thư có phải thật không?”
Ta vội vàng đưa tay bịt Vân , hắn liền ý mà đầu:
“Nàng yên tâm, ta đã thu xếp mọi thứ ổn thỏa rồi, nhất định không để nàng chịu thiệt thòi.”
Ta liên tục đồng ý, bảo Vân về chuẩn bị thêm, rồi đêm nay gặp lại hẹn.
chưa đến Hợi, Vân Tụng đã mặc một bộ dạ hành, trèo vào , thẳng thắn nói:
“Nương nàng cấu kết Đoan vương là giả! Những cô nương bị bắt cóc đều là do Vương gia mượn danh nghĩa của nương nàng.
“Phụ hoàng và ta đều biết chuyện này, việc nhốt nương nàng vào ngục Chiếu chỉ là một vở kịch.”
Ta đầu:
“Ta biết mà.”
“Nàng biết?”
Ta đầu liên tục:
“Đúng vậy, nương ta đã nói rằng nếu nương thực sự gặp nguy hiểm, thì người đưa ta đi sẽ là Cầm.
“ ta đã thử Cầm lần, rõ ràng Nguỵ Cẩm không biết gì, chứng tỏ nương ta không gặp nguy hiểm.”
Vân Tụng đầy vẻ khó :
“Nếu nàng đã biết, vậy tại sao còn định đi cung nữ ?”
“Ngươi nghĩ ta thật sự không có đầu óc sao? Nhỡ đâu Đoan vương có vài kế hoạch dự phòng?
“Lúc , nương ta chẳng phải sẽ không thể rửa sạch tội danh sao?”
Ta khẽ liếc Vân Tụng một cái:
“ ta đã hẹn ngươi Hợi để trốn mà, sao lại đến sớm thế?”
“ trốn cái quái gì, nàng chỉ muốn rơi ta, một mình lao đầu vào chỗ nguy hiểm!”
Vân Tụng nắm chặt cổ tay ta:
“Nàng có biết nếu kế hoạch của bọn thất bại, sẽ quay lại bắt nàng làm tin không?”
Ta đương nhiên rõ, ta tiến lại gần, thì thầm vào tai Vân Tụng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
Chưa kịp nói xong, tiếng gõ cửa vang lên như tiếng sấm:
“Ngươi mau đi, người của Đoan vương đã đến.”
Vân Tụng do dự một lúc, rồi dò ta cẩn thận, sau nhẹ nhàng trèo cửa sổ rời đi.
Cung nữ sau bước vào, nhìn quanh một lượt để đảm bảo không có , rồi ném cho ta một bộ dạ hành:
“Tiểu chủ tử thay đồ đi, người của ta đã chờ ở cổng Tây.”
Ta thay đồ xong, đi cung nữ đến gặp người đón, quả nhiên có vài khuôn mặt quen thuộc.
Ta giả vờ không biết gì, chỉ lẳng lặng đi đến một tòa điện hoang.
Trong điện, có một vị đại thúc tuấn tú, ta nói rằng ta là Đoan vương, không phải cha ruột ta, muốn làm cha kế ta.
Ta tỏ vẻ rõ, tiện kể cho ta nghe về nỗi nhớ nhung như biển cả của nương ta suốt những năm qua, và việc nương ta một lòng một dạ chờ đợi .
Đoan vương cười sảng khoái, còn nói rằng sau đêm nay, nương ta sẽ là hoàng hậu, ta sẽ là công chúa.
ta và ta đang mơ mộng về tương lai tươi đẹp, thì bên tòa điện sáng như ban ngày bởi vô số ngọn đuốc.
Cung nữ ứng đầu tiên, rút kiếm kề vào cổ ta:
“Ngươi đã bội ta?”
“Sao có thể?”
Ta trợn to mắt:
“Ta bị ngươi kèm chặt từ trước đến sau, làm gì có cơ hội để bội ngươi chứ!”
“Vậy thì là nương ngươi bán đứng ta rồi, thật đáng tiếc ta không có duyên cha , bản vương còn khá thích ngươi đấy.”
Đoan vương cười một cách khó , ra lệnh cho thuộc hạ trói ta lại:
“ phải dựa vào ngươi để tìm một đường sống rồi.”
Ta đầu đồng ý, nghĩ rằng dùng ta để uy hiếp nương thì chắc chắn sẽ thoát được, ra bên còn có thái tử si tình ta.
Đoan vương liên tục lắc đầu nói rằng ta giống hệt cha ta, ngu ngốc, chẳng kế thừa chút thông minh nào từ nương ta.
Ta còn chưa kịp ứng thì đám thích khách đã được huấn luyện của ta hợp sức mở tấm ván gỗ dưới bàn, lộ ra một lối đi mật.
Ta hoảng hốt, vội vàng nói:
“Không phải là dùng ta để đổi đường sống sao?”
“Chỉ cần ngươi còn trong tay ta, bọn bên sẽ không dám hành động lỗ mãng.”
Đoan vương nhét một chiếc khăn vào ta:
“Hơn nữa, hôm nay ta không nghĩ đến việc có thể thành công, chỉ là muốn câu thôi.”
Đoan vương kéo ta đi trong mật đạo được nửa nén hương, mới nhìn thấy một đám người khiêng rương hòm chờ ở góc mật đạo.
Nhân lúc không để ý, ta hoạt động cổ tay đang bị trói ra sau lưng, lén lút rút ra lưỡi mỏng giấu trong tay áo, cắt đứt dây trói trên cổ tay, lách qua vài tên thuộc hạ, tiến lên phía trước dí vào cổ Đoan vương:
“Ngươi thật vô liêm sỉ, đến cả đồ của ngoại tổ phụ ta mà dám trộm.”
Cung nữ kinh ngạc nói:
“Ngươi đã thay y phục rồi cơ mà, sao còn có găm?”
“Ta giấu trong áo lót .” Ta cẩn thận dò:
“Lần sau nhớ phải mang cả áo lót, từ trong ra đều phải thay, còn phải khám xét người nữa.”
Một tay ta dí vào cổ Đoan vương, tay kia lục lọi chiếc rương khắc hình đầu hổ, lấy ra một chiếc phù đen như ngọc, rồi mạnh tay vạch một vết trên cổ Vương gia:
“Ngoại tổ phụ ta vì không đồng ý cho ngươi khởi tạo mà bị ngươi đầu độc.
“Ngươi còn nhân loạn mà trộm phù của ngoại tổ phụ ta, định chờ nương ta mất uy tín trong quân đội rồi dựa vào phù để quay trở lại chứ gì?
“Nương ta vào Kinh là để dụ ngươi lộ diện, còn ta đến đây là để lấy lại phù. Ra trận mà tay không chẳng khác gì tự đưa mình vào chỗ chết.”
Ta vừa dứt lời thì từ phía sau vang lên tiếng chó sủa, ánh mắt Vương gia thoáng đờ đẫn:
“Vương Tài?”
Ta đầu:
“Nương ta vào Kinh còn chẳng mang nam nhân nào, chỉ dẫn một chó, vì nương ta biết chó đáng tin hơn nam nhân!”