Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Sau Trương Nhã rời đi không lâu, Phương Khải bưng cơm vào phòng.
“Tống Nghiên lại gây chuyện à?”
“Ừ.”
Tôi kể lại bộ chuyện vừa rồi.
Phương Khải nghiến răng: “Mai sáng sớm mình rời khỏi đây.”
“Tốt! Anh ở dưới trông chừng con bé đi, thấy bụng Tiểu Nhã rồi đấy. Nhắc thằng họ anh đừng chỉ lo khoe khoang, mắt tới vợ mình nhiều hơn.”
“Ừ, anh biết rồi.”
Phương Khải đi chưa được nửa tiếng thì bên dưới đã ầm ĩ cả lên.
Tống Nghiên dẫn một đám trẻ con chạy nhảy loạn xạ, cố tình lôi kéo chúng lại gần chỗ Trương Nhã.
May mà Trương Nhã phản ứng nhanh, cộng thêm chồng ấy kịp thời đẩy bé đang lao tới, nếu không thì nay chắc chắn có chuyện lớn.
Tính Trương Nhã vốn thẳng, ấy lập tức quát lớn ngay tại chỗ, đặc biệt chỉ đích danh Tống Nghiên.
Tống Nghiên lập tức bật khóc.
Chị chồng lao tới che chắn, lớn tiếng cãi nhau với Trương Nhã.
Tống Nghiên rất khôn ngoan — lúc mọi người xúm lại thì cố tình chạy sau cùng.
Không có bằng chứng cụ thể, cộng thêm vẻ ngoài ngoan ngoãn đáng yêu, bây giờ lại khóc lóc thảm thiết, trông càng tội nghiệp.
Mọi người dần ngả về phía Tống Nghiên, quay sang chỉ trích Trương Nhã là “ lớn chuyện”.
Tôi thật sự không thể chịu nổi nữa, bèn bế đi về phía Phương Khải.
“ muốn nói vài lời, anh có kiến không?”
Phương Khải mặt trầm như nước, gật đầu: “Muốn nói gì thì cứ nói. Nói xong rồi thì khỏi cần qua lại với đám người này nữa.”
Tôi bế bước tới, đứng đối mặt với chị chồng đang đỏ hoe mắt tức.
“Chị!”
Chị chồng lập tức nhìn tôi, ánh mắt giận dữ bốc lửa:
“ muốn nói gì thì nói!”
“Vậy tôi xin nói thẳng…”
Không khí đang ồn ào dần yên ắng lại.
Tôi hít sâu một hơi, cất giọng rõ ràng rành mạch:
“Chuyện nay con chị có cố tình lôi kéo trẻ con va vào Tiểu Nhã hay không thì tôi không chắc. Nhưng hồi tôi mang thai, con chị liên tục lao vào bụng tôi thì tôi nhớ rất rõ!
Có lần ở bệnh viện, nếu không nhờ Phương Khải phản ứng nhanh chắn lại, thì tôi đã gặp chuyện rồi!
Đây chính là lý do tôi không muốn trông con bé, cũng không chạm vào con tôi!”
Chị chồng sững người một thoáng, rồi lập tức gào lên, lao về phía tôi:
“Con tiện nhân kia! Mày bịa chuyện hãm hại con tao?!”
Phương Khải kịp thời bước lên chắn trước mặt tôi.
Trương Nhã cũng không nể nang, lập tức hét to:
“Có những trẻ sinh ra đã là mầm họa! Mấy chơi với Tống Nghiên nay, nào chẳng bị nạt ít nhiều? Đừng nói là vô tình, một hai lần là tai nạn, nhưng lần nào cũng vậy thì rõ là cố rồi!”
nay Tống Nghiên gây sự với mấy trẻ khác nữa.
mẹ mấy bé kia vốn đã bực trong lòng, nhưng quan hệ họ hàng nên nhịn.
Giờ Trương Nhã lên tiếng, họ lập tức có cảm giác “thức tỉnh”, đầu liếc nhìn nhau, truyền ánh mắt.
Ánh mắt nhìn Tống Nghiên cũng thay đổi rõ rệt.
Đúng lúc đó, Tống Nghiên oà khóc nức nở.
Chị chồng không đánh được tôi, bèn ôm lấy Tống Nghiên, gào lên thảm thiết:
“ chỉ là con nít bảy tám tuổi, mấy người có cần phải nạt mức này không?!”
Tống Văn Thao mặt đen như đít nồi đi tới, ôm vợ con, im lặng không nói gì.
chồng thì giận tới mức giậm chân thình thịch, mẹ chồng thì nổi điên, vung tay tát Phương Khải một cái:
“Thằng khốn! Không phân biệt nổi ai là người nhà à? bênh người ngoài ức hiếp chị mày!”
bà ta rất rõ — tôi là “người ngoài”, chị chồng mới là “người nhà”.
Phương Khải không được phép cản chị mình đánh vợ.
Phương Khải nhìn bà bằng ánh mắt hoàn lạnh lẽo, thất vọng cùng cực:
“Nếu mẹ nói vậy, thì mẹ cũng là người ngoài trong nhà họ Phương.”
Mẹ chồng sững người.
Xung quanh đầu xì xào bàn tán.
Một trận đại loạn không thể kiểm soát nổ ra.
15
Tôi đã sớm thu dọn hành lý xong xuôi. Phương Khải tôi và lên xe trước, rồi quay lại dọn đồ.
Lúc anh chuẩn bị rời đi, mẹ chồng chặn trước đầu xe.
“Nếu nay mày đi thì đừng nhận tao là mẹ nữa!”
Phương Khải khuỵu gối, quỳ xuống trước mặt bà.
“Mẹ à, theo luật thì quan hệ mẹ con không cắt được. Nhưng từ giờ con sẽ không quay lại nữa. Mỗi tháng con gửi mẹ và mỗi người một triệu, nếu thấy không đủ thì cứ kiện ra toà. Tòa xử bao nhiêu, con trả bấy nhiêu.”
Mẹ chồng run rẩy chỉ tay vào Phương Khải: “Mày mà cán qua mẹ mày thì cứ đi!”
Trương Nhã dùng khuỷu tay huých nhẹ ông xã, không biết nói gì đó.
Anh họ của Phương Khải lập tức chạy ra, kéo mẹ chồng lùi lại:
“Tam thím, vào nhà uống ngụm nước đã, đừng mình tức ngất.”
Phương Khải đứng dậy, lên xe, lái đi thẳng.
Trên đường, thoại anh bị oanh tạc không ngừng.
Anh dứt khoát thoại tôi, bảo tôi chặn hết đám họ hàng nhà anh lại.
Ngày sau, dì út của anh dùng số lạ gọi tới, bảo mẹ chồng tức đổ bệnh.
Phương Khải chuyển khoản 2 triệu, dặn dì mẹ đi khám. Nếu không đủ, cứ gửi hoá đơn, anh sẽ thanh toán nốt.
Phương Khải sợ đám người kia lần ra địa chỉ mới, liền vội vã đi thuê nhà ở khu khác, đồng thời đăng căn nhà cũ.
Nhà anh mua từ sớm, giờ lại đúng lúc giá lên, lời được chút đỉnh.
16
tháng sau, căn nhà thành công.
Vợ chồng tôi dùng khoản tiền đó mua một căn mới.
Từ đó, Phương Khải cắt đứt hoàn quan hệ với họ hàng bên nội.
Chỉ mẹ chồng thỉnh thoảng gọi kiếm chuyện.
Hai năm sau, quê nhà có đợt quy hoạch giải tỏa, mẹ chồng không chỉ được phân một căn hộ trong thị trấn mà nhận được hơn trăm triệu tiền mặt.
Mẹ chồng lấy khoản tiền đền bù ra uy hiếp Phương Khải, anh về quê nhận lỗi.
Phương Khải không thèm quan tâm.
Hai ông bà tức giận, lập tức bộ số tiền đó chị cả.
Không lâu sau, chị cả mang thai lần hai.
Phương Khải chỉ nhẹ nhàng nhắc mẹ chồng — bảo chị cẩn thận với Tống Nghiên.
Kết quả, anh bị mẹ chửi một trận, chị cả cũng gọi mắng anh thậm tệ.
Từ đó anh không lên tiếng nữa.
chị cả mang thai tháng thứ tám, chẳng may trượt ngã trong nhà vệ sinh, thoại rơi vào cống, không thể cầu cứu.
Đúng lúc đó, Tống Nghiên xuống lầu chơi.
con bé chơi xong quay về, thì chị cả đã… hai mẹ con cùng mất.
Chưa đầy một năm sau, Tống Văn Thao cưới vợ hai.
Tống Nghiên bị gửi về quê, sống với ông bà nội.
Tết năm đó, Tống Văn Thao vợ hai về quê ăn Tết, ai ngờ vợ mới bị Tống Nghiên “vô tình” xô ngã.
Dù được đi viện ngay lập tức, nhưng do tắc đường nên bé bị ngạt tử vong trong bụng mẹ, người mẹ băng huyết phải cắt bỏ tử cung.
Nghe nói, lần đó Tống Văn Thao đánh Tống Nghiên suýt chết.
mẹ chồng biết chuyện liền giận dữ tìm tận nơi đòi lý lẽ.
Cuối cùng, họ Tống Nghiên về nhà nuôi lại.
Chẳng bao lâu sau, hai người gọi Phương Khải, ngỏ muốn… vợ chồng tôi nhận nuôi Tống Nghiên.
Tất nhiên, Phương Khải không đồng .
Hai ông bà lập tức kiện anh ra toà, tố cáo anh không tròn nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ.
Coi như hoàn xé bỏ mọi mặt mũi.
Toà án sau cân nhắc, xử Phương Khải phải chu cấp mỗi người 800 ngàn một tháng — ít hơn số tiền anh từng tự nguyện gửi trước kia.
Từ đó, Phương Khải chỉ gửi đúng hạn đúng mức, lại không liên lạc gì nữa.
—
Khoảng năm sau, cảnh sát bất ngờ liên hệ.
mẹ chồng bị giết, nghi phạm chính là Tống Nghiên — mới mười sáu tuổi.
Sau giết hai ông bà, Tống Nghiên tiếp tục đi tìm Tống Văn Thao “giải quyết nốt”.
Nhưng lần này, ta bị chính Tống Văn Thao phản kích, giết chết.
Tống Văn Thao phòng vệ vượt quá giới hạn, bị kết án vô chết người, ngồi tù.
Kể từ đó, màn đạn hoàn biến mất.
Tôi và Phương Khải hiểu — đây là dấu hiệu kết thúc.
Dù thế nào đi nữa, chỉ cần người chúng tôi sống tốt bên nhau — vậy là đủ rồi.
-HẾT-
☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn ~ ☕️
Chào mọi người! Bộ truyện này được mình từ phần mềm dịch.
truyện này, mình không tính phí, không VIP, không khóa chương. Mình chỉ sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂
Nếu bạn thấy truyện đọc ổn ổn, vui vui… thì mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi truyện thôi chứ chưa giàu được từ truyện đâu huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):
NGUYEN THI XUAN
MB 0977309504
💬 “Ủng hộ bé khỏi bỏ nhà đi tu nghèo” 🙏
🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí cả buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có liền 1 bộ truyện mới
🔸 50k – mình ra truyện mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay lại comment là vui cả ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu – đam mê, sống nhờ 😎