Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
nhi thế gia từ nhỏ đã được huấn luyện lễ nghi nghiêm ngặt, ta đương nhiên không vì vậy mất mặt.
Nhưng Hoàng hậu và Thái hậu đã không thiện, thì những ngày sau của ta trong cung cũng dễ chịu.
Xem ra cũng thong dong.
nghe thấy cung khẽ ho tiếng, Thái hậu mới miệng:
“Ồ, dậy đi, dậy đi, Quý không cần đa lễ.”
Rồi lại cười nói:
“Bổn cung là thấy búi tóc và trang sức của Quý đẹp quá, nhất thời quên mất việc đứng dậy.”
Hoàng hậu vội vàng hùa theo:
“Quý hành lễ thật đẹp , còn hơn cả các quan trong cung, bổn cung nhìn ngẩn người.”
Sau đó lại như nhớ ra điều gì, lắp bắp nói thêm:
“Bổn, bổn cung không có ý lấy ngươi ra so với quan đâu nhé.”
Quả thật, cũng thú vị đấy.
05
Vừa mới tiến cung, ta đã phát hiện trong Nội vụ phủ có không ít trò mờ ám.
Hậu cung của Tiêu Dục có bao nhiêu người, vậy việc quản lý cung nhân vẫn rối loạn, cả phần lễ của ta cũng bị người khác giở trò.
đời ta muốn sống yên ổn, thoải mái.
Ta đích áp giải quản sự Nội vụ phủ gặp Hoàng hậu.
Ban Hoàng hậu có mệt mỏi uể oải, nhưng càng nghe thì tinh thần càng phấn chấn.
Đợi người lui hết, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh sáng rực:
“Ngươi giỏi việc quản gia phải không? Vậy từ nay việc trong cung giao hết ngươi nhé.”
Ta nghiêm giọng đáp:
“Hoàng hậu nương nương, tần cùng lắm có phò tá. Nếu thật sự giao ra quyền cai quản hậu cung, thiên hạ nói Hoàng hậu thất đức.”
Ánh Hoàng hậu thoáng chốc tối sầm lại:
“Cha ta rõ ràng bảo làm Hoàng hậu phiền phức gì cả…”
Phụ từng cùng Tiêu Dục vào sinh ra tử, nên ngôi vị Hoàng hậu tất nhiên là của .
Nhưng để bản ta có sống yên ổn hơn, ta đành phải tự tay xử lý mọi chuyện.
Khi Tiêu Dục tới, ta vẫn đang dạy Hoàng hậu xem sổ sách của Nội vụ phủ.
thực sự rất hay phân tâm.
nói phụ mẫu mình rất cởi , từ nhỏ đã chiều theo tính tình .
múa kiếm, cưỡi ngựa, thậm chí từng theo cha ra chiến trường.
Nhưng lại không quản gia.
Tiêu Dục nhìn dáng khổ sở của Hoàng hậu, lại cười vô cùng vui :
“Hoàng hậu giờ cũng đồng bệnh tương liên với trẫm rồi.”
Nhìn thấy nghi hoặc của ta, Hoàng hậu bèn ra xem kịch vui, cười nói:
“Lúc nhỏ Hoàng thượng cũng học hành được bao nhiêu, giờ ngày ngày bị Thái phó ép học đấy.”
Thế nhưng Tiêu Dục lại bất ngờ đổi giọng:
“Nghe nói Thôi học vấn sâu rộng, không trẫm có thỉnh giáo Quý đôi điều chăng?”
Ánh ta sáng lên, ta cơ hội của mình tới rồi.
Tiêu Dục đã thêm ba kỳ ân khoa, nhưng con cháu thế gia đều không chịu dự .
Ta hơi kinh ngạc:
“Thần thiếp cứ tưởng bệ hạ nghĩ thế gia qua là dựa bóng tổ tiên nên.”
Tiêu Dục mỉm cười:
“Võ tướng có chỗ dùng của võ tướng, thần cũng có chỗ dùng của thần. Con cháu hàn môn rất tốt, nhưng thế gia cũng có sở trường riêng.”
Ta liền tiến cử ấu tử Vương – Vương .
Vương là trong số ít các thế gia có tư tưởng cởi , Vương lại là con út khi cha đã tuổi già, được nuông chiều, tính tình phóng túng.
cần tìm người khéo ăn nói thuyết phục vài câu, lại khích vài lời kiểu “ngươi sợ không qua nổi đám hàn môn à?”, hắn nhất định lén lút đi .
Có người tiên phong thì có người thứ hai.
Tạ Bằng Khanh rất coi trọng danh tiếng, ngoài mặt lại tỏ khinh thường công danh lợi lộc.
trước, hắn nhờ vào thơ từ và sách lược do ta viết danh tiếng vang xa, cung đình ba lần mời mới chịu ra làm quan.
Hắn không qua khoa cử, nhưng vẫn được phá lệ trọng dụng, lại thêm Thôi hậu thuẫn, thuận lợi trở thành người đứng nhóm tân quý của thế gia.
Nhưng nếu Vương đoạt trạng , trở thành người tiên giúp Tiêu Dục ra cánh cửa thế gia, thì e rằng Tạ Bằng Khanh đắc ý như trước nữa.
06
Quả nhiên, Vương đã xuống trường , giành được giải trong kỳ Hương thí.
Vương không những không ngăn cản, còn tiệc ăn mừng.
số chi thứ trong các thế gia cũng bắt nhao nhao xuống .
trừ vài thế gia thanh lưu như Thôi, vẫn ngoan cố không lay chuyển.
Khi ta trở về cung, liền thấy Tiêu Dục đang đứng trước bàn sách của ta.
Trong lòng ta chợt trầm xuống.
Ta đã quên không cất bản sách lược ta viết để chuẩn bị kỳ Điện thí.
Dù Tiêu Dục có thiện mấy, cũng không dung tha việc hậu cung can dự triều chính.
Quả nhiên, sắc mặt hắn âm trầm.
Thế nhưng lời hắn nói ra lại là:
“ giấu tài rồi.”
Hắn trách ta chưa từng nói với hắn những điều .
Hắn nói, tử cũng có trí tuệ của tử.
vị quân vương nếu bản bất tài, thì mới đem tội đổ lên nhân, đổ hoàn cảnh.
Hắn dẫn ta vi hành, cải trang rời cung gian.
Chúng ta ruộng đồng, tận chứng kiến chúng cày cấy lao động.
Hắn nói, năm nay đề Hội sở dĩ ra câu “Quân vi khinh, vi bản” (Vua là nhẹ, là gốc) là vì điều đó.
Chính đây là nhân khiến triều trước sụp đổ.
Cũng là tâm nguyện cả đời của hắn và phụ hắn.
Khi hắn nói những lời ấy, ánh sáng trong vô cùng rực rỡ.
Tuy tiên của ta sống vỏn vẹn mười năm, chưa từng bước chân khỏi khuê phòng, nhưng ta cũng lúc đó bốn bể thanh bình, chúng an cư lạc nghiệp.