Trương Thiên có chút tán thưởng Hoa Hưng. Mặc dù trải qua phen chật vật nhưng cuối cùng ông ấy vẫn dũng đối mặt, thẳng thắn thừa nhận sai lầm. Điều này đáng khen. Vì vậy Trương Thiên nhẹ giọng đáp:
“Không có gì!”
“Tôi Hoa Hưng, là chủ phòng khám Trung Y này. Không biết anh bạn trẻ gì?” Hoa Hưng chắp tay.
“Trương Thiên!”
Trương Thiên nhìn vào phòng khám, đặc biệt chú ý đến tủ thuốc, thầm nghĩ không biết đó có dược hắn cần hay không.
“Ồ, hóa ra là Trương tiên sinh. Không biết tiên sinh làm sao phân biệt được đó là nhân sâm giả?” Hoa Hưng vẫn không nhìn ra gốc nhân sâm giả ở chỗ .
Nhưng nó lại thật sự là giả, lòng ông rất khó chịu muốn biết đáp án.
“Dù loại dược gì, khi nhìn quá rồi thì tự khắc phân biệt được thật giả .” Trương Thiên nhàn nhạt đáp.
Phân biệt tính xác thực dược là kỹ năng cơ bản của luyện đan.
“Anh thật không biết xấu hổ, nói như đã thấy rất nhân sâm trăm tuổi rồi vậy!” Hoa Lạc vốn đang đứng bên cạnh Hoa Hưng bất mãn giễu cợt.
này vậy mà thản nhiên tiếp nhận lời xin lỗi của ông nội cô, lại còn làm ra bộ cao nhân đắc đạo. Giả vờ gì chứ? Hắn không nhìn lại xem mình mới bao nhiêu tuổi? Cho dù học cách phân biệt nhân sâm từ bụng mẹ cũng không thể có bản liếc mắt phân biệt nhân sâm trăm tuổi thật giả như thế được!
Cho lần này hắn phân biệt được chỉ là mù vớ phải chuột c.h.ế.t !
“Vân , không được vô lễ! tức xin lỗi Trương tiên sinh!” Hoa Hưng cau mắng.
Tuy ông ta cũng nghi ngờ Trương Thiên thật sự có bản hay chỉ ăn . Nhưng dù sao lúc nãy hắn đã ông khỏi mất mấy chục triệu. Cho về tình hay lý, Hoa Hưng thấy không nói chuyện hắn như vậy.
“Ông nội, hắn chỉ là mù gặp chuột c.h.ế.t , ăn . Còn nói phét gì? gì mà nhìn phân biệt được? Đây mà là giám định dược ?” Hoa Lạc nghiến răng tức giận nhìn Trương Thiên.
tiệt! Vậy mà ông nội lại yêu cầu cô xin lỗi một ăn như vậy. Không thể !
Trên mặt Trương Thiên hiện lên nụ cười khinh thường. Hắn không thèm tranh cãi Hoa Lạc. Rất vô nghĩa!
Một phàm nhân tầm thường , làm sao nhìn ra bản mênh m.ô.n.g của hắn được.
Nhưng nụ cười khinh thường của Trương Thiên đã chọc tức Hoa Lạc. Cô nàng nhướng , lạnh lùng:
“Ông nội tôi có một thuốc hoàn thiện. Ông ấy từng treo thưởng cho ai hoàn được nhưng vẫn có ai làm được. Không phải anh nói anh rất lợi hại sao? Nếu anh ông nội tôi hoàn được thuốc này thì Hoa Lạc tôi không chỉ có thể xin lỗi anh, thậm chí bái anh làm sư phụ cũng không vấn đề!”
Trương Thiên nhìn Hoa Lạc mắt kỳ quái. Hắn thật sự nghi ngờ Hoa Lạc này đang muốn nhân cơ hội để… chiếm tiện nghi của hắn đúng không?
Không phải con hay con ch.ó cũng có thể bái hắn làm sư phụ đâu!
Hoa Lạc này… không có đủ tư cách!
“Lạc !” Hoa Hưng trừng mắt nhìn Hoa Vân, sau đó áy náy nhìn Trương Thiên: “Trương tiên sinh, thật xin lỗi, Lạc nhà tôi thật không biết lễ phép.”
“Ông nội!” Hoa Lạc không phục, vẫn muốn phản bác.
Trương Thiên cau , tuy rằng hắn không muốn cùng Hoa Lạc tranh cãi nhưng cô ta cứ liên tục khiêu khích khiến hắn không vui, vì vậy hắn dùng mắt sắc bén như d.a.o nhìn về phía Hoa Vân.
Hoa Lạc tức thấy như có một ngọn núi lớn đang đè trên , sắc mặt tái nhợt.
mắt của Hoa Hưng lóe lên, ông ta tức đứng trước mặt Hoa Vân, nghiêm túc nói:
“Trương tiên sinh, những gì Lạc nói thật ra cũng không sai. Tôi đúng là cố một thuốc hoàn chỉnh, vẫn luôn suy nghĩ để hoàn thiện nó, đáng tiếc vẫn không thể công. Cậu có thể tôi được không?”
mắt Trương Thiên bình thản trở lại, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không có hứng thú!”
Trương Thiên có thể hiểu được sự che chở của Hoa Hưng dành cho Hoa Vân, dù sao họ cũng là thân.
Thậm chí hắn của có thể hiểu được sự hoài nghi của ông ta cũng giống như Hoa Vân.
Nhưng hiểu thì hiểu chứ hắn không có hứng thú phối hợp đùa giỡn bọn họ.