3
Sau khi chia tay không vui ở đám tang ông nội, suốt một tháng, Tư Hàn không hề chủ liên hệ với tôi.
Đây là tác phong của hắn, mỗi lần giận dỗi là tôi cúi làm hoà .
Đáng tiếc là, lần này tôi sẽ không quay !
Tôi nhanh chóng quản công ti của gia đình, bắt tập trung sự nghiệp.
Tôi làm thư kí của hắn suốt bốn năm, hợp nào cũng đã kinh qua, nhanh chóng ngồi vững ở trí Đổng sự trưởng.
Đám sài lang hổ báo trong gia tộc thèm muốn tài sản của tôi, nhưng kiêng kị tác phong tàn nhẫn của Giang Duyên, không dám ra tay.
Khi tất cả phát triển hướng tốt đẹp, nhiên trên mạng rộ lên tin tức “Thiên kim nhà giàu bị hôn phu bỏ rơi”.
Trên mạng tôi bị Tư Hàn vứt bỏ đúng ngày tổ chức hôn lễ, hắn Lục Vũ Khê mới là chân ái, tôi là nữ phụ ác trong thuyết…
Tin này vừa đưa ra lập tức hấp dẫn nhiều sự quan tâm của cư dân mạng, sự tình ở mạng bị bàn tán đến ồn ào huyên náo.
Còn không chờ tôi ra tay, Giang Duyên trực đăng lên giấy đăng kí kết hôn của tôi anh, cùng với bức ảnh chụp tôi năm mười tám tuổi đang mặc đồng phục học .
[Người ông đây yêu lâu như vậy, nào đến lượt Tư Hàn chê bai?]
Một viên đá dậy ngàn tầng sóng, đúng là phong cách Giang Duyên.
Tôi cong môi, phối hợp công khai bức ảnh chụp chung duy nhất của chúng tôi, [Tuy kia từng bị mù mắt, nhưng hiện đã chữa khỏi rồi.]
Hướng gió lập tức bị xoay chuyển, điện thoại tôi cũng nhanh chóng đổ chuông.
Là Tư Hàn gọi tới. Tôi trực ấn nút từ chối.
Buổi tối, một người bạn của Giang Duyên tổ chức nhật, anh tới đón tôi đi cùng.
Lên xe, tôi nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, chớp mắt, “Anh sẽ không… yêu thầm tôi từ lâu chứ?”
“Khụ khụ!” Anh ho khan, “Dù sao hiện tại em cũng là vợ tôi.”
Tới nơi, liếc mắt một cái tôi liền Tư Hàn mặt mũi âm trầm ngồi ở một góc, không khí xung quanh lạnh lẽo tới mức không ai dám lại gần.
Giang Duyên lập tức lườm người bạn kia, người kia tỏ vẻ vô tội nói, “Tôi không mời anh ta, là anh ta tự tới.”
Giang Duyên tự nhiên vòng tay ôm eo tôi, bình thản đi tới.
Tư Hàn đứng dậy, nhìn tôi chằm chằm, “Làm loạn đủ chưa? Đủ rồi thì mau tôi trở về.”
Tôi ghếch cằm, “Bây giờ anh lại muốn làm tam sao?”
“Thẩm !”
“ có hét lên như vậy, tôi không điếc.” Tôi lạnh mặt nhắc nhở hắn, “Tôi đã kết hôn rồi, mong Tổng Giám đốc Tư nhận thức đúng trí của bản thân, nói những lời hoang nữa.”
Tư Hàn lập tức bị chọc giận, bước tới siết chặt cánh tay tôi, muốn kéo tôi ra ngoài.
“Anh không nghe hiểu tiếng người sao?” Giang Duyên kéo tôi lại, không để tôi bị lôi đi.
Hắn nhìn tôi sâu, “Mau tôi về. Không phải chỉ là một cái hôn lễ thôi sao? Tôi sẽ bù đắp cho em.”
“Buông tay ra.” Tôi châm chọc, “Ngày đó tôi nói rồi, nếu anh đi, vậy thì không cần quay lại nữa. Tư Hàn, tình thâm tới muộn không bằng cỏ rác.”
Sắc mặt hắn khó coi vô cùng, giọng nói cũng lạnh lùng, “Thẩm , tốt nhất em hối hận.”
Sau đó, hắn cô đơn rời đi.
Giang Duyên khẽ xoa cổ tay tôi bị nắm đỏ, “Đúng là xui xẻo.”
4
Chuyện ngày đó ở quán bar nhanh chóng bị đồn đi, tôi không ngờ Lục Vũ Khê lại dám tới tìm tôi.
Chúng tôi hẹn gặp ở quán cà phê ngoài cổng trung học, tôi đúng giờ tới đó.
Nhiều năm trôi qua, cô gái bần cùng ốm yếu nhưng hai mắt rực ngày xưa đã thay đổi, hiện giờ cô ta nhìn có vẻ đẹp giàu có hơn nhiều.
Trên bàn là túi xách Hermes mẫu mới nhất, trang phục trên người cũng toàn là hàng hiệu cao cấp.
Cô ta cười dịu dàng với tôi, “Cô vẫn đẹp như xưa.”
Tôi ngồi xuống, không khách khí nói, “Cô lại không như vậy, khiến tôi thất vọng.”
Lời tôi nói chính là sự . Năm đó cô gái nhà nghèo đơn chói, kiên trì học tập muốn thay đổi vận mệnh, trên người có một loại kiên cường không ai sánh nổi.
Cho nên, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ta không chút khó khăn đỗ đại học tốt nhất. Nét đáo cốt khí của cô ta quả lòng người, chính thế mới trở thành ánh trăng trong lòng Tư Hàn.
Tư Hàn nói, trên người cô ta có sức trưởng kinh hồn như cỏ dại, có sự bồng bột hiếu thắng, không hề giống với những thư nuôi lớn trong giới thượng lưu.
Hắn nói cô ta đặc biệt.
Không chiếm , vĩnh viễn là tốt nhất.
Thời điểm thanh xuân rực rỡ, ở độ tuổi thầm mến, biết rung , hai người họ lại bị tách ra.
Cho nên, sau khi gặp lại, củi khô gặp lửa, liền bén.
Lục Vũ Khê cười khổ, “Cô biết không, tôi vẫn luôn hâm mộ cô. đẹp, nhà giàu, tất cả mọi người đối xử tốt với cô, không thiếu thứ gì.”
Tôi hỏi lại, “Cho nên cô mới đoạt Tư Hàn đi?”
“Tôi không hề tranh giành gì của cô.” Lục Vũ Khê không phục, giải thích, “Tuy hai người lớn lên cùng nhau, nhưng rõ ràng chúng tôi yêu nhau .”
Tôi ghê tởm đến mức muốn nôn, “Thời điểm hai người thông đồng lén lút sau lưng tôi, tôi vẫn là bạn gái chính thức của anh ta.”
“Cô không cần phải nói chuyện khó nghe như thế.” Sắc mặt cô ta trắng bệch, “Tôi biết cô vẫn yêu anh ấy, nhưng tình yêu nếu ép buộc sẽ không có kết quả tốt.”
Tôi giơ tay khoe chiếc nhẫn kim cương giá trị xa xỉ, “Chồng tôi đẹp trai lại yêu tôi, tôi còn lâu mới nhớ mãi không quên một con ch.ó phản bội. Chuyện của các người, tôi lười quan tâm. Nếu có bản lĩnh, vậy khiến anh ta cưới cô đi.”
Tôi cầm túi xách chuẩn bị rời đi thì Lục Vũ Khê nhiên kéo tay tôi lại, “Tôi không sống thiếu anh ấy.”
“Liên quan gì tới tôi?”
Cô ta đỏ mắt, “Quả nhiên cô vẫn lợi hại như cũ. Bởi cô lạnh lùng hờ hững với anh ấy, cho nên anh ấy mới cảm áy náy với cô!”
Tôi nghĩ cô ta có bệnh, còn là bệnh không nhẹ. Bản thân cô ta toàn là toan tính xấu xa nên cũng cảm người khác như vậy.
“À, điều này chứng tỏ anh ta thích bị ngược.”
Cô ta nhiên đứng lên rồi quỳ sụp xuống, hèn mọn túm lấy vạt váy tôi, khẩn cầu, “Là lỗi của tôi, tôi không nên thèm muốn bạn trai của cô, lại càng không nên tranh giành Tư Hàn với cô. Chỉ là tôi quá yêu anh ấy, yêu đến không kìm chế. Mong cô tha thứ cho tôi!”
Tôi đang bị biểu tình “trà đậm ” của cô ta khiến ngơ ngác thì Tư Hàn không biết đã đứng ngoài cửa nhìn bao lâu xông tới, đỡ cô ta đứng dậy.