Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9.
ngày kế tiếp, Tiêu Hoài nhốt trong phòng.
Cả Trần Ngọ bị ngó lơ.
Mẹ Tiêu Hoài lại tìm tôi hỏi thăm tình hình anh. Tôi đưa dì số của Trần Kỳ và nói rằng đây là bạn gái con trai dì ấy.
Nửa tiếng , tiếng gõ cửa vang lên, tôi mở ra trông thấy gương u ám của Tiêu Hoài. Anh ấy giơ di động lên chất vấn tôi: “Tại đưa số Trần Kỳ cho mẹ anh?”
Tôi bình tĩnh lên tiếng: “Em nói dì tìm đúng người nên tìm.”
Cổ họng Tiêu Hoài chuyển động.
…
đêm đó, hỏi tôi rằng anh ấy rời , Tiêu Hoài có làm gì tôi không.
Tôi nói: [Anh ấy không có gì cả. là hơi lo lắng cho em. Nói gì nói, chúng em cùng nhau lớn lên, coi như một nửa em gái rồi.]
hỏi: [Em thật sự tin anh xem em là em gái ?]
Tôi im lặng.
Nếu không , vậy những năm qua tôi là gì đây?
[Em ở anh như vậy, anh không yên tâm lắm.] thẳng vào vến đề: [Nhà bạn anh ở cách vách vẫn luôn để trống. Thời gian đang tìm người thuê.]
Anh nói: [Giá thuê rẻ hơn rất nhiều so em đang ở. Nếu được em có muốn thử suy nghĩ không?]
Một năm trước, có một cô gái theo đuổi Tiêu Hoài. Cô ấy biết được chỗ ở của Tiêu Hoài bèn vắt kiệt tâm tư đoạt đối diện nhà anh ấy từ tay tôi. Lúc bấy giờ, tôi vẫn chưa ký hợp đồng. Tiêu Hoài, tôi cắn răng đồng ý yêu cầu tăng giá mươi phần trăm.
đó, cô gái mưu mô kia vẫn chưa chịu từ bỏ, nhiều quấy rầy tôi và cười nhạo tôi rằng Tiêu Hoài sẽ không tôi, còn nói tôi khư khư như c h ó già giữ x ư ơ n g.
Tôi suy nghĩ rồi gửi một tin nhắn: [Cô còn cần phòng không? Tôi định cho thuê lại.]
Bên kia rất kinh ngạc: [Thật hay giả đó? Ban đầu không cô nói dù c h ế t c h ế t ở trong nhà đó hay ?]
Chẳng trách cô ngạc nhiên. ấy, tôi nghèo tới nỗi tiền thay đồ l ót không có, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đổi sang rẻ hơn.
Tôi vừa gõ phím, vừa ghi âm trả lời: [Thật. vừa nhỏ vừa đắt. Tôi muốn thay đổi môi trường.]
Bên kia do dự hồi lâu mới đồng ý: [Cô không được hối hận đâu nhé!]
[Có điều, tôi nói rõ cô, Tiêu Hoài có bạn gái rồi. Nếu cô chuyển anh ấy chẳng nghĩa lý gì đâu.]
[Ai bảo cô tôi ở một .] Cô cười: [Người bạn gái của Tiêu Hoài cô nói tới đó, tôi quen.]
Tôi sững lại vài giây rồi ngộ ra gì đó.
Là Trần Kỳ muốn chuyển tới ?
Hôm , Tiêu Hoài lại gõ cửa nhà tôi.
nói rằng dạo tần suất anh ấy tìm tôi nhiều hơn hẳn so cả tháng trước đây cộng lại.
Cửa mở, sắc anh ấy ngưng trọng u ám, như thể muốn nói gì đó. Nhưng ngay thấy hành lý tôi đóng gói bên trong khựng lại: “Em muốn chuyển nhà?”
Tôi nói: “Ừm.”
Thật lâu , Tiêu Hoài không lên tiếng, tôi xoay người, muốn trở vào tiếp tục gói ghém đồ đạc. Nháy , tay tôi bị nắm chặt.
“Em muốn dọn chỗ ai?” Anh ấy thấp giọng hỏi: “ ?”
Tôi hít hơi sâu: “Đây không việc của anh.”
Tiêu Hoài như muốn bóp nát cổ tay tôi, giọng lạnh lùng đáng sợ: “Diêu Khâm, em có biết ở chung nhà đàn ông nghĩa là gì không?”
Tôi đau đớn cau mày: “Em mươi bốn tuổi rồi. Em có thể tự chịu trách nhiệm.”
10.
Anh ấy tiến lên một bước: “Thế người tiến triển tới mức nào rồi?”
Tôi mím môi, không nói.
“Em điều gì ở anh ?” Dường như Tiêu Hoài càng tức giận hơn. Anh ấy tiến tôi, giọng lạnh lẽo như châm biếm: “Bởi anh chạm vào em?”
Tôi không thể không lùi về mấy bước, đỏ bừng xấu hổ lẫn tức giận.
Tôi chợt nhớ tới năm xưa, lúc tôi ôm mối tình thầm kín chua chát, không biết có nên thổ lộ anh ấy hay không. Khó khăn lắm mới góp nhặt được chút dũng khí, lại tận chứng kiến người trong lòng, một Tiêu Hoài thanh lãnh, không để ai vào đang cúi đầu hôn một cô gái dưới tan cây ngô đồng bên ngoài trường học.
Vào khoảnh khắc đó, thế giới trong tôi sụp đổ.
Tay anh ấy đặt lên vai cô gái, nhắm nghiền, khuôn lơ đãng lại dịu dàng.
đầu tiên tôi nếm trải thứ xúc cảm mang tên ghen tị, là đầu tiên thấy tự ti về bản thân .
Anh ấy không hẳn cô gái kia thế và có khả năng cao là hiếu kỳ về tình cảm nam nữ tuổi nổi loạn thôi. Nhưng cảnh tượng đó khiến tôi hiểu ra, anh ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể đối tôi như vậy.
Trong anh ấy, tôi thậm chí không là một cô gái.
Nếu thế, anh ấy dựa vào đâu tức giận người đàn ông khác hôn tôi?
Tôi ngước nhìn anh: “Đúng. Em anh ấy. Em tình nguyện để anh ấy hôn em.”
Hè khô nóng, tôi mặc áo thun rộng, chiếc quần đùi xám như bị áo che phủ.
Tiêu Hoài giữ vai tôi, lòng bàn tay dán lên lưng rồi trượt vào trong áo khiến tôi rùng .
Tôi là người rất nhạy cảm, xoa lòng bàn tay thôi đủ khiến tôi đỏ , tim đập loạn. Lúc hô hấp của tôi như ngừng hẳn.
Tay anh ấy đặt lên khóa áo lót tôi, nhìn thẳng vào tôi và nói: “Diêu Khâm, đây là thứ em muốn ?”
Tôi không thể tin nổi, đẩy mạnh anh ấy ra: “Tiêu Hoài, anh ê n rồi.”
Tiêu Hoài trầm mặc nhìn tôi, đôi con ngươi tối sầm từng chút một.
…
Đồ đạc được đóng gói hết. Ngày chuyển , tới giúp tôi.
Thấy anh nghiên cứu tấm ảnh hồi cấp của , tôi vội giấu .
“Gia Gia đưa anh xem ảnh cấp của em rồi.” Anh nhoẻn miệng cười: “Ừm, tóc ngắn ngầu đó.”
“Nói bậy, em như vậy, anh vẫn em à?”
Anh thoáng trầm tư: “Giới tính không đổi là được.”
“…”
Hành lý lượt được nhân viên chuyển nhà mang . Tôi nhìn quanh nhà trống trải cuối.
Ban đầu, tôi thành phố Tiêu Hoài, hiện tại ở lại .
Ngay chúng tôi định rời khỏi, Tiêu Hoài mở cửa.
Dưới anh ấy có quầng thâm, tựa hồ cả đêm không được ngủ ngon giấc. Anh ấy chậm rãi gọi tên tôi: “Diêu Khâm.”
Anh ấy không quan tâm tới phía tôi đưa tay nắm lấy cổ tay tôi: “Đừng chuyển , có được không?”
Hiếm thấy anh ấy nhún nhường như vậy.
Tôi lại không cách nào diễn tả cảm xúc trong lòng.