Tôi hiểu phụ nữ mang nhạy cảm, đến một lời nhắn cũng không có, chẳng phải quá coi thường tôi sao?
Hơn nữa, sao lại chọn đúng tôi mới chuyển vào, chẳng phải cố tình khó?
Đúng ấy, ba tôi cũng tới. Nhìn chị dâu, ông giận dữ:
“Mang thì sao? Mang là có thể chiếm phòng Dao Dao ? Lập tức chuyển ra ngoài!”
Thấy Lý ngượng ngùng, tôi xua tay:
“Thôi ba, con sang phòng khác . Nhà mình nhiều phòng mà. Hoặc con sang phòng chị ấy cũng được.”
Ba thở dài:
“Dao Dao, ba con thiệt thòi rồi.”
Tôi mỉm :
“Toàn người trong nhà, cần gì khách sáo.”
Lý ngập ngừng:
“Phòng Tiểu Nhã đầy đồ sơ , được.”
Khóe miệng tôi giật giật:
“Vậy con phòng ?”
Lý chỉ vào phòng giúp việc ở góc cuối tầng hai:
“ dọn đồ con sang đó rồi.”
Phòng giúp việc nhỏ hơn phòng tắm một chút, cửa sổ bé tí, ánh sáng gần không có.
Chị dâu lại chen vào mỉa mai:
“Nếu em chê phòng tối, sao không chuyển lên tầng áp mái? Ở đó yên tĩnh, sáng sủa, hợp với em lắm.”
Tôi cạn lời:
“Nếu tầng áp mái tốt thế, sao chị không tự chuyển lên?”
Lý vội chữa cháy:
“Dao Dao , nóng thế này sao để bà bầu áp mái? Trên đó không có điều hòa đâu.”
Tôi :
“Phải rồi, nóng vậy ai mà nổi.”
Biết mình lỡ lời, Lý im lặng. Ba tôi cũng trừng mắt với bà, rồi dỗ dành tôi, chỉ là tạm thời để tôi ở phòng giúp việc vài hôm.
Tôi lại nhịn. tôi tin ba. Tin nhà này vẫn còn tình nghĩa.
không , đêm đó, mọi thứ sụp đổ.
trong phòng giúp việc không có nhà vệ , tôi đành phải ra nhà vệ chung nhà.
Khi tôi vừa ngang qua phòng ba, thì bất chợt thấy giọng Lý vang ra:
“Ông định khi mới đuổi con rác rưởi kia ra khỏi nhà? Tiểu Nhã , nếu Dao Dao còn không , thì cô ấy sẽ ly hôn với Quốc Đống!”
Ba tôi thở dài một hơi:
“Bà đừng vội, cho tôi thêm chút thời gian.”
Lý nóng nảy:
“Tôi không vội được! Tiểu Nhã ngày cũng khóc lóc đòi phá , tôi sắp c.h.ế.t lo rồi đây này!”
“Còn nữa, thuốc ông cho Dao Dao uống rốt cuộc có tác dụng không đấy? Ăn vào mấy ngày rồi mà con bé vẫn c.h.ế.t ?!”
Tôi mà sững người — thuốc? Lý muốn độc tôi?
Bảo sao từ quê đến nay, dù ăn điều độ, cơ thể tôi vẫn cứ yếu .
Không những hay chóng mặt, buồn nôn, mà còn hay chảy m.á.u cam bất thường.
Tôi vẫn nghĩ là do không quen thời tiết, hoạt đảo lộn.
Thì ra… là người nhà giở trò!
Đúng này, tôi thấy ba tôi hạ thấp giọng:
“Sao lại không có tác dụng được? Bà quên là Triệu Huệ Mẫn c.h.ế.t thế rồi ? Không phải cũng bị bà độc bằng thứ thuốc đó sao?”
Triệu Huệ Mẫn là mẹ tôi. tới đây, toàn thân tôi bắt run lẩy bẩy.
Bảo sao mẹ tôi qua đời đột ngột thế — hóa ra là bị Lý hạ độc!
Tồi tệ hơn là — ba tôi cũng biết! Vậy là mẹ tôi bị người chồng ấp tay gối cùng tình nhân hại chết?
Tôi không dám nghĩ tiếp. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng tôi.
Qua khe cửa sáng mờ, tôi nhìn thấy Lý tỏ ra chột dạ, hỏi dò:
“Hay là cho thêm thuốc? Cứ kéo dài thế này cũng không ổn.”
“Tôi thật nhé, đáng lẽ nên cho người tông c.h.ế.t cô đã với Triệu Huệ Mẫn ngày trước, đỡ rườm rà!”
Ba tôi gật :
“Cũng chỉ còn cách đó. phải từ từ. Dù gì căn biệt thự này cũng sớm muộn là con trai chúng , sớm hay muộn cũng nhau.”
“Chỉ là, chuyện này không thể quá vội. Người đang sống khỏe mạnh mà đột nhiên chết, dễ khiến người nghi .”
…
xong đoạn đối thoại đó, tôi trống rỗng hoàn toàn.
Từ nhỏ tôi đã mọi người “có mẹ kế là có cha dượng”, tôi vẫn luôn cảm thấy mình may mắn — Lý đối xử với tôi không tệ.
thế, tôi từng thật sự phản cảm với bà , thậm chí còn coi mẹ ruột mà hiếu kính.
không , bà là kẻ đã hại c.h.ế.t mẹ tôi.
Và ba tôi — người từng là chồng, là cha — lại là kẻ đồng lõa!
Thảo tôi cứ luôn thắc mắc, sao ba lại thân thiết với Lý Quốc Đống đến thế, dù rõ ràng không có m.á.u mủ gì.
Hóa ra… anh là con riêng ba tôi, còn mẹ tôi — là một nạn nhân bị phản bội đến tận cùng.
cuộc đời vất vả xây dựng sự nghiệp, cuối cùng lại để người khác mặc áo cưới, thậm chí mất mạng nó.
Tôi phải báo thù cho mẹ!
Tôi phòng trong trạng thái thất thần.
Sáng hôm sau, với hai quầng thâm dưới mắt, tôi thức dậy.
Trong nhà chỉ còn tôi và chị dâu.
Tôi định bệnh viện lớn kiểm tra sức khỏe, rồi bắt kế hoạch trả thù.
Ai vừa xuống lầu, chị dâu đã híp mắt gọi tôi ăn sáng: