Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 30 - Trường Mệnh

30

Sau khi Diệp hoàng hậu qua đời, tinh thần Hoàng đế đột nhiên trở nên sa sút, buồn bực không vui, không quan tâm đến triều chính, đến Tôn quý phi luôn được sủng ái cũng không khuyên được ông.

Ông bắt đầu mắc chứng mất , đêm không được, khó lắm mới được thì khi nhắm mắt lại, trong mộng cũng toàn là người vợ đã mất.

Ngự trong đều đã bắt mạch cho ông, nhưng chẳng ai trị được chứng mất này, đành dán thông báo chọn lương trong dân chúng. Vừa khéo thần tiếng tăm lừng lẫy đang trong kinh thành, đương nhiên là trong phái người mời lão.

Thần đưa theo “đệ tử” là ta tiến , viết bài cho Hoàng đế, đêm đó cuối Hoàng đế cũng ngon giấc.

Nhưng bài này không trị được tận gốc thuyên giảm tạm thời. Thần tỏ vẻ muốn xuôi Nam hái tốt, để ta lại trong điều dưỡng sức khỏe cho Hoàng đế.

Ta bước ra từ hai tiểu thị đồng phía sau lão, vừa ngẩng đầu lên, xung quanh đều trở nên yên tĩnh.

Ta biết rất đẹp.

Đã xinh đẹp lại mặc đồ trắng mộc mạc giản dị, khuôn như đóa sen nổi lên từ làn nước trong vắt, thoạt nhìn thì trông rất vô hại, dễ dàng giành được thiện cảm và lòng tin tưởng của người bên cạnh.

Ai có thể ngờ rằng, Hoàng đế mắt thường ác mộng, thật ra là do ta động tay động chân vào.

ông từng đến thôn trang mấy lần đã bị ta hạ độc mãn tính. Không che t người nhưng rất khó chữa.

Ta thuận lợi lại trong , thỉnh thoảng khiến bệnh tình của Hoàng đế trở nặng, thỉnh thoảng lại sắc dịu xuống một hai ngày, thần trí ông màng luôn đến Diệp hoàng hậu đã qua đời, lại thêm thỉnh thoảng ta giả vờ như không biết nhắc liên quan đến bà ấy, Hoàng đế lại càng cảm thấy áy náy và hối hận.

Nó gần giống như kiếp , là bây giờ quá trình bị ta đẩy nhanh lên.

Sau khi Hoàng đế nhìn vật người rồi hối hận trong muộn màng, trong lúc đó ta vô tình nhắc đến Lưu.

Ta nói: “Thần nữ sinh ra Thành, đã từng cứu một kẻ sắp chết từ lũ xin ra, hắn què quặt rách rưới, nhếch nhác bẩn thỉu, thường xuyên bị kẻ khác đè rạp xuống hệt một con chó xin , là kẻ ngốc người ngoại thành ghét bỏ.”

“Sau này thành trở nên hỗn loạn, thần nữ rời với sư phụ, không lại hắn nữa, cũng không biết là hắn sống hay không.”

Dường như ta tiện thì nhắc thôi, cũng không nói người kia là ai.

Một thời gian sau, Hoàng đế ra ngoài giải sầu thì phải thích khách phục kích, một chạy trốn nơi vô hoang vắng, lúc đói đến sắp ngất thì một người có mái tóc bù xù, vẻ ngoài thì bẩn thỉu.

Mái tóc rối của người nọ che khuất khuôn , không rõ mũi thế nào, hành vi cử trông có hơi ngu ngốc.

Tuy ngốc nghếch nhưng lương thiện, thấy Hoàng đế nửa tỉnh nửa mê, người nọ đưa nửa miếng bánh lại trên người cho ông.

Có lẽ đời này Hoàng đế chưa từng miếng bánh nào cứng như vậy, nhưng ông rất nhanh, cũng rất cảm động, xong vừa định nói thì thích khách đã đuổi , trong lúc hoảng loạn kiếm của thích khách đâm , người nọ bất ngờ cản một kiếm cho Hoàng đế.

Đúng lúc này Ngự lâm quân cuối cũng chạy đến, hai bên giao chiến, thích khách đều bị xử tu.

Bây giờ ta đang là thầy Hoàng đế tin tưởng nhất, đoàn người hồi , ta nhận được tin vô lo lắng chạy đó, xử lý vết thương cho hai người xong, ta ngạc nhiên nhận ra tên bẩn thỉu này.

Ta nói với Hoàng đế rằng chính là cậu thiếu niên tội nghiệp ta đã cứu Thành, hắn bị đánh mạnh vào đầu, thần trí bị ảnh hưởng, vì vậy trông có hơi ngốc nghếch.

Ta nói không ngờ rằng có thể lại hắn một lần nữa nơi xa xôi như vậy, hình như hắn bị mất trí rồi.

Tiện đó ta vắt khăn lau sạch cho hắn, chải lại mái tóc rối bù của hắn, Hoàng đế lơ đãng nhìn sang bên này, chén trong tay rơi “bộp” xuống đất.

Lưu giả ngu không chút sơ hở, bị âm thanh bén nhọn cho sợ hãi, theo bản năng rụt lại muốn trốn .

Hắn cũng cực kì đẹp, đôi mắt ngây thơ trong veo của người đẹp, khuôn lộ vẻ hoảng sợ và cảnh giác trông thật đáng thương sao.

Ngày hôm ấy Hoàng đế kéo lê cơ thể bệnh tật, loạng choạng đến kéo Lưu dậy.

Có một vài , dừng đến là được rồi.

Ta là người được tin tưởng nhất trong , thuật lại giỏi nhất, ta nói Lưu bị ngốc tức là hắn bị ngốc, ta nói hắn mất trí tức là mất trí , cho những ngự khác có chẩn đoán ra kết quả khác cũng không dám nói. Nói ra rồi, vậy chẳng phải thừa nhận năng lực của không bằng người ta, người ta có thể chẩn đoán ra triệu chứng, là không chẩn ra bệnh hay sao?

Bị ngốc lại mất trí , vậy việc hắn xuất hiện ngoại thành cách xa ngàn dặm cũng có thể hiểu được. Có lẽ là lúc chiến tranh loạn , ý thức hồ, màng màng theo nhóm lưu dân lang thang đến .

Cho bị ngốc, hắn vẫn hiền lành tốt bụng, có thể đưa đồ duy nhất cho người sắp chết đói.

Cho mất trí , hắn vẫn có đức có hiếu, theo bản năng chắn cha khi kiếm đâm .

Trái ngược hoàn toàn với sự hiền lành, tốt bụng, có đức có hiếu là dáng vẻ suy sụp chật vật của hắn, trong lúc vô tình ta nói một câu, chịu những đòn đánh mạnh gây ảnh hưởng đến thần trí, Lưu cũng là Hoàng tử, cho có bị giáng xuống thứ dân bị lưu đày, thân là huyết mạch hoàng gia, thể diện nên có vẫn phải có, vốn dĩ không nên có dáng vẻ này.

Hoàng đế phái người điều tra trong khoảng thời gian này hắn đã phải gì, biết được từ lúc Lưu vừa ra khỏi kinh thành đã chịu đủ kiểu tra tấn, đương nhiên cũng có thể nghĩ ra là Tôn quý phi đã bày mưu đặt kế.

Lúc sủng ái bà ta thì có thể ngầm đồng ý mặc cho bà ta xằng bậy, lúc không sủng ái nữa thì bắt đầu ngán ngẩm lòng dạ ác độc của bà ta, cho sự ác độc này cũng là vì lúc ông ngầm đồng ý tự do thành quen ra.

Lòng hổ thẹn của Hoàng đế lên đến đỉnh điểm, ông bất giác đến bên cạnh Lưu.

Hoàng nhi của ông bị thương dẫn đến hôn mê vì sốt cao, giống như thấy ác mộng, lẩm bẩm nói mớ.

Hắn nói: “Mẫu hậu, phụ hoàng không cần chúng ta nữa sao? Có phải con gì sai rồi không….”

Bước chân Hoàng đế dừng lại.

Tiếp đó ông phun ra một ngụm máu đỏ thẫm trên sàn nhà.

Tùy chỉnh
Danh sách chương