Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giọng anh khàn khàn, vang bên tai tôi.
“Không cần.”
Tôi xoay người, lấy một chiếc khăn khô ném cho anh:
“Anh đi tắm đi.”
Anh đúng là vào phòng tắm thật.
Nhưng khi ra thì chẳng ra cả chỉ quấn khăn lỏng lẻo ngang hông, còn chảy trên người, men cơ bụng rắn chắc trượt xuống đường eo, lẫn vào viền khăn.
Tôi ngơ ngác phản xạ.
Khóe môi Yến nhếch lên thành một nụ cười nguy hiểm.
Anh lạch cạch bước lại gần, cúi đầu sát tai tôi:
“Bảo bối, phần ‘cứng’ em thích, anh vẫn giữ tốt lắm. Muốn kiểm tra không?”
Tôi lập tức đưa tay che :
“Anh mau quấn kín vào đi! Lý vẫn ở nhà đấy!”
“ cốt truyện thế thân đã đủ điên rồi, đừng bày ra thứ anh rể em trai nữa, được không?”
“Ồ?”
Anh khẽ nhướng mày, khoác tay lên lưng ghế sofa:
“Cậu ta tên là Lý à? Trùng họ với em, là em trai ruột à?”
“Với lại…”
Tay anh lại bắt đầu lén lút mò xuống eo tôi:
“Em ngầm thừa nhận… anh là anh rể nó, đúng không?”
“Anh nghe nhầm rồi.”
Tôi đứng bật dậy:
“Em đi đây. Anh sofa.”
Anh kéo tay tôi lại, nhẹ nhàng mạnh mẽ, tôi loạng choạng ngã vào lòng anh.
“Hôm nay mệt quá, cho anh ôm một lát đi.”
Anh vùi mặt vào hõm cổ tôi, tay siết chặt, đầu ngón tay mơn man trên lưng tôi.
Tôi bật cười:
“ tổng đi giao hàng một đã đuối à?”
“Anh thì không sao.”
Anh dừng một nhịp, rồi nhẹ nhàng áp cằm lên vai tôi:
“Chỉ là… cứ nghĩ chuyện em hồi cấp ba đã làm đủ thứ để nuôi sống bản thân, anh thấy lòng khó chịu lắm.”
Anh kéo tay tôi lại, cúi đầu hôn lên cổ tay tôi thật nhẹ, giọng mang cả thương tiếc và bất lực:
“Người như em, vốn dĩ đáng ra được sống sung sướng…”
Tôi những sợi rối của anh, đầu hiện lại cảnh năm xưa kể cho anh nghe rằng tôi đi giao đồ ăn ngay sau khi thi đại học xong.
Thật ra, đủ tuổi lao động còn thảm hơn.
Phát tờ rơi thì bị bảo vệ đuổi chạy cây số, rửa bát thì ngâm tay cả , cuối cùng chỉ được mấy chục đồng.
So với những đó, đi giao đồ ăn còn là công việc “tốt” nhất.
Anh luôn nghĩ tôi yếu đuối, đụng một tí là đau, sứt một chút là rên.
Thật ra chỉ là vì… anh đã đặt tôi lên lòng bàn tay nâng.
Anh thấy tôi ôm tập tờ rơi trốn chạy,
thấy bàn tay tôi trắng bệch vì ngâm cả .
Vì anh biết, nên mới nghĩ như vậy.
“ đi.”
Tôi không dám nghe thêm nữa.
Đứng dậy, đẩy anh ra, rồi khóa cửa phòng lại.
Chuông báo thức réo mãi không ngừng.
Tôi đập tắt nó, tai rối tung, lảo đảo đi rửa mặt.
bước ra khỏi nhà vệ sinh thì nghe thấy Lý hét lên một tiếng:
“WTF?!”
“ đấy?”
Tôi ánh cậu ta.
căn phòng khách nhỏ hẹp, Yến nằm ngang nhiên trên chiếc sofa cũ kỹ.
Chăn mỏng đắp hờ ngang bụng.
Ánh sáng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng lên lồng n.g.ự.c nhấp nhô của anh, mơ hồ lộ rõ cơ bụng rắn chắc.
Cả mái rủ trước trán ánh lên sắc vàng nhẹ.
Tôi lén nuốt bọt, rồi kéo lại đôi suýt rơi ra khỏi hốc của Lý :
“Đừng nữa, nữa là rớt ra bây giờ.”
Lý nuốt bọt đánh ực một :
“Chị à… ảnh là ai vậy?”
“Chồng cũ.” – tôi đáp gọn, rồi xỏ giày cao gót ra cửa.
“Đợi ảnh tỉnh dậy thì bảo ảnh đi đi nhé, chị đi phỏng vấn đã.”
Cổng khu tập thể cũ trạm buýt.
Tôi chen lên tuyến số 6, xuống ở khu biệt thự.
Quẹo vào bãi đậu ngầm, chiếc siêu mui trần bản giới hạn tôi mới mua nằm yên chỗ đỗ.
Ngồi vào ghế da còn vương chút lạnh sáng sớm.
lao lên đường chính, mui tự động gập lại.
Gió ùa vào, tôi bị thổi bay tán loạn.
Tôi lấy kính râm đắt tiền từ túi đeo lên, ép lại mớ rối.
bước vào công ty hơn mười giờ, vài nhân viên trẻ ngáp lập tức ngồi thẳng:
“Chào Lý tổng!”
Đây là công ty truyền thông mạng tôi tự thành lập, đã lén vận hành hơn một năm, tình hình kinh doanh lên như diều gặp gió.
“Chị Lý, đây là mấy ứng viên hôm nay. Em thấy mấy người này khá ổn.”
“Ừ, để tôi xem.”
Tôi cầm lấy tập hồ sơ nhân sự đưa.
Điện thoại kêu “ting ting” .
Một tin nhắn từ Yến:
“Chúng ta lẽ nên nói chuyện đàng hoàng. Anh đợi em ở nhà.”
Một tin khác từ Lý :
“Chị ơi, ảnh không chịu đi.”
…Tôi vờ như không thấy, tiếp tục lật hồ sơ.
Lật vài trang, tôi chợt khựng lại.
Tên ghi trên đó là: Bạch Chỉ.
Chỉ , cả nam chính, nữ chính và phản diện đều bị tôi chạm mặt đủ cả.
Tôi nghĩ một :
“Gọi cô ấy vào, tôi muốn phỏng vấn riêng.”
Bạch Chỉ gõ cửa bước vào, thấy tôi liền hơi sững lại:
“Cô là… cô Lý?”
“Cô nhận ra tôi?”
Cô ấy khẽ cười:
“Tất nhiên rồi. Từ cô ở bên anh Yến, tôi đã biết cô rồi.”
Tôi chột dạ.
Đừng bảo là tìm tôi tính sổ nhé?
“ đó người đã chia tay rồi, tôi chắc là… không tính là người chen chân vào đúng không?”
“Chúng tôi chia tay.” – Bạch Chỉ lắc đầu dịu dàng.
“Vì vốn dĩ ở bên nhau, nói chia tay.”
“Hử? Không người là thanh mai trúc mã, thầm mến nhau, cuối cùng tái hợp sao?”
“Làm việc thầm mến lẫn nhau? Chỉ tôi đơn phương thích anh ấy thôi.”
Cô cúi :
“Tôi chỉ đi du học vài năm. Nếu anh ấy thực sự thích tôi, thì chỉ cần mua vé máy bay là thể gặp, băng sông vượt biển chia cách không gặp.”
Tôi gật đầu đồng tình.
nói, tuyến tình cảm nữ chính này đúng kiểu văn ngôn tình đời đầu rồi.
Đi du học đi… lên cung trăng ngăn trở không gặp.