Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta vốn không muốn đặt chân Phương , đành mượn tạm một gian phòng trống trong y quán ở bên ngoài, rồi sai người Phương đưa hắn tới đó.
Phương Nghiêu dựa người vào chiếc gối tựa lớn, cất tiếng nói chuyện với ta.
Nhìn qua có thể thấy, hắn đã cố chỉnh trang lại, thay một bộ y phục mới tinh, còn cẩn thận xông hương nhưng dù vậy không thể che giấu vẻ tiều tụy, hốc hác, dáng vẻ thư sinh nho nhã, phong thái ngọc thụ lan chi thuở nào nay đã chẳng còn.
Hắn nói: “Tranh Nhi, nàng hãy tin ta, ta thật bị oan. Việc ta thay lòng đổi dạ là ta nhưng ta thực không mưu hại công tử, tất cả đều là do một mình Lục Chi chủ mưu, ta đã sai người đánh c.h.ế.t ả rồi…”
Ta lạnh lùng ngắt lời hắn: “ đã kể hết cho ta rồi, tất cả đều là do hai người nhau hợp mưu.”
Phương Nghiêu vậy, nhất thời câm lặng.
Vẻ mặt hắn lúc thật rất buồn cười, vừa kinh ngạc lại vừa không thể hiểu nổi.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Trước đó, đã khẩn cầu hắn đừng khai nàng ta. Vậy mà giờ đây, nàng ta lại chủ động kể hết cho ta ? Rốt cuộc là vì ?
Hắn ngẩn người hồi lâu, đầu óc không thể nào xoay chuyển kịp, cuối đành bất đắc dĩ thừa nhận: “, đích thực là do hai chúng ta nhau hợp mưu tính kế công tử nhưng nàng tin ta, mục đích ban đầu ta chỉ là muốn khiến đắc tội với phủ Tề Quốc Công ta có cớ mà từ hôn với nàng, ta thật lòng không muốn làm hại nàng, ta cũng không lại có ý định nàng xung hỉ.”
Câu nói sau kia, có lẽ là thật lòng.
Nếu hai người họ thực tính toán chu toàn vậy, đã chẳng nỗi thất bại thảm hại trong tay ta và Trạm.
Việc mẹ ta đề nghị ta xung hỉ, đối với Phương Nghiêu mà nói, chẳng qua cũng chỉ là tạo thêm điều kiện thuận lợi cho hắn mà thôi.
Còn đối với đó lại là một cơ hội khác nàng ta leo .
Nàng ta quyết vứt bỏ Phương Nghiêu, nếu việc thành công nàng ta có thể ung dung nói là báo đáp ân còn nếu thất bại nàng ta sẽ đổ hết mọi tội đầu ta, bản thân khéo léo ẩn mình khiến cho Phương Nghiêu nghĩ nàng ta là một người lương thiện, yếu đuối.
“Vậy ?” Ta nhìn thẳng vào hắn, lạnh lùng hỏi: “ muốn ta cảm kích ?”
“Ta thật lòng xin nàng. Ta trong lòng nàng còn có ta, nếu không nàng lại đồng ý trị đôi chân cho ta? Nàng cũng không đành lòng nhìn ta sau sống tàn phế cả đời đúng không?”
Ta trầm suy nghĩ, rốt cuộc ta đã vô phát tín hiệu gì mà lại khiến hắn lầm tưởng rằng ta còn lưu luyến hắn?
“Đừng tự mình đa nữa.”
Ta cười khẩy: “Ta cho người mời tới đây, vốn không là chân cho mà là nhìn trở thành trò cười cho thiên hạ đó thôi.”
[ – .]
“Nàng không chịu tha thứ cho ta ?”
Khóe hắn ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào: “Tranh Nhi, ta thật rồi. Ta hứa với nàng, chỉ cần nàng chịu tay khỏi đôi chân cho ta, ta nhất định sẽ cưới nàng làm thê tử, ta sẽ cho nàng địa vị ngang hàng với , cả đời yêu thương nàng!”
vậy, ta không kìm được mà bật cười thành tiếng, cười mức nước cũng trào .
nam nhân, ai nấy cũng đều tự tin thế chứ?
————
Trong tiếng cười chói tai ta, sắc mặt Phương Nghiêu càng lúc càng trở nên khó coi.
Cuối , ta cũng cố gắng nhịn cười, ác độc nói cho hắn một thật phũ phàng: “Thật xin , ta vốn không là thần y gì cả. quen ta lâu vậy rồi, đã bao giờ thấy ta đích thân bệnh cho ai chưa?”
Ta chẳng qua cũng chỉ là đọc thêm vài cuốn sách y, có thể kê được vài phương thuốc đơn giản dùng trị những căn bệnh lặt vặt không đáng kể mà thôi.
“ dĩ Trạm có thể tỉnh lại là bởi vì… Hắn vốn dĩ không bị làm cả!”
Phương Nghiêu nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn ta, không hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Ta đành nói rõ ràng hơn một chút: “Khi và nhau mưu tính hãm hại Trạm, kế hoạch từ hôn với ta, ta và Trạm đã vô được tất cả những lời đó ở ngay gian phòng bên cạnh!”
vậy, khóe Phương Nghiêu đột nhiên như nứt toác , hắn không dám tin vào những gì mình vừa được, trừng nhìn ta chằm chằm.
“Vậy , tất cả chỉ là một màn tương kế tựu kế hai người!”
Hắn đột nhiên gào một tiếng, gân xanh trên trán nổi : “Nàng thật nhẫn tâm…”
Dứt lời, hắn liền mất hết lý trí mà lao về phía ta nhưng lại chỉ có thể nặng nề nhắn xuống đất, lê lết đôi chân đã hoàn toàn mất đi cảm giác.
“Nàng rõ ràng hắn không hấn gì, vậy mà lại nhẫn tâm đứng nhìn bọn họ đánh gãy chân ta?”
Hắn gào thét với ta, giọng nói tràn đầy vẻ không cam lòng, oán hận: “Dựa vào cảm bao năm nay chúng ta, cho dùng ta thay lòng đổi dạ, nàng cũng không nên đối xử với ta như vậy!”
Hắn khóc lóc, dùng tay đ.ấ.m mạnh xuống nền đất: “Đôi chân ta đã tàn phế rồi, cả đời ta chỉ là một kẻ tàn phế vô dụng, ta không thể tham khoa cử, ta cũng không thể làm quan được nữa rồi…”
“Không cả, dù còn có yêu mà!”
Ta đứng ở trên cao nhìn xuống hắn, giả bộ an ủi: “ và vốn là một cặp trời sinh mà!”