Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

Mẹ mỉm cười dịu dàng, nói: “Ngọc nhi, giờ tốt bao, con sống, mẹ cũng sống. tháng dài lắm.”

Chính người mẹ kiên cường lạc quan ấy, mới nuôi dạy nên một ta cũng quý trọng mệnh.

Ban đầu ta an trí mẹ ở biệt Hoài Tố, nhưng ta nhớ , mong được kề cận, đến mức ba buồn quay phủ.

Vệ Quan không chịu nổi , bèn tu sửa một ngang hàng của mẫu thân chàng, đón mẹ ta vào ở phủ.

Nhị phòng tam phòng lại sự, cố ý tìm cớ trước mặt mẹ ta, nói rằng ta cố ý trèo cao, khiến phủ gà ch.ó không yên, nên phải để mẹ ta đưa ta .

Mẹ ta trước mặt ta luôn dịu dàng hiền hậu, nhưng những qua một mình lang bạt khắp nơi tìm con gái, cũng phải người dễ bị bắt nạt.

Mẹ lập tức phản bác: “Trèo cao gì chứ? Vệ Quân cưới con gái ta là tam thư lục lễ, tám kiệu lớn rước dâu, cam tâm tình nguyện cưới làm đại nương quản gia, chứng tỏ con ta xứng hắn, thậm chí là quá xứng!”

“Mà gà ch.ó không yên ấy hả—”

Mẹ hất nguyên một chậu nước bẩn vào người Nhị thẩm Tam thẩm: “Không có các người đến náo loạn, ta thấy gà ch.ó nào không yên cả!”

Lúc ấy, Vệ Quan đang ta mẹ ăn ô mai, nghe được một màn , hai ta đều bật cười vui vẻ.

Vệ Quan nói, tính ta đanh đá, quả nhiên là học từ mẹ ta.

Ta lập tức phản bác: “ là đem nước bẩn người khác hắt lại mà thôi, vậy mà gọi là đanh đá à? Mẹ ta hiền lành như vậy mà bị họ hàng nhà chàng ép tới mức , xem ra là không ở nổi rồi.”

Khi ấy ta đã gần đến nở, ôm bụng bầu đòi dọn ra ngoài.

Vệ Quan vội vàng cầu xin tha thứ, mẹ ta cũng ta đang làm nũng, đỡ ta ngồi trở lại.

đó, vào một thu quang rực rỡ, ta được một bé gái.

Con gái có khuôn mặt như hoa phù dung, đôi mắt tròn như hạnh, rất giống mẹ ta thuở trẻ.

Ta bảo mẹ đặt cho con gái.

Mẹ suy nghĩ một lúc, rồi đọc một câu thơ: “Thì nhân bất thức lăng vân mộc, trực đãi lăng vân thủy đạo cao.”

Bài thơ ấy là “Tiểu Tùng”, nói nhỏ mọc bụi rậm, lúc người ta phát hiện ra, nó đã cao lớn vượt trội khỏi cỏ dại.

Ban đầu ai nhận ra ấy có cao tận mây xanh, mãi đến khi nó mọc chạm trời, người đời mới nó vĩ đại đến đâu.

Mẹ vuốt má ta, dịu dàng nói: “Ngọc nhi của mẹ, chính là mây ấy.”

Vì thế, mẹ đặt cho con gái ta là Lăng , họ Vệ – Vệ Lăng .

đó , ta không thêm con.

Nhị phòng tam phòng lại rục rịch, nói nhà ta không có người thừa kế, phải để con cháu bọn họ kế thừa tước vị phủ.

Ta cười khẩy, dắt Lăng đến thao trường.

Ta bảo Vệ Quan dạy con gái như dạy binh lính, bằng mọi giá phải để con có bản lĩnh đứng vững lập thân—

đó La nói đúng một điều, con gái ta ra chiến trường chinh chiến, trở thành nữ tướng quân lừng danh sử sách.

Con bé được phong tướng trước điện, mang thân phận nữ nhi kế thừa tước , thay ta thỉnh phong cáo mệnh.

, ta phụng dưỡng mẹ suốt đời, mất khi đã thọ chín mươi tuổi, hiếm thấy trên đời.

Ta vuốt mẹ khắc trên bia mộ, nói Lăng : “Thì nhân bất thức lăng vân mộc, trực đãi lăng vân thủy đạo cao. Mẹ ta chính là một mây như thế.”

Lăng thấy ta buồn, liền ôm lấy ta, nhẹ giọng nói: “A nương của con, cũng là xanh mây.”

Vệ Quan khi hơn bốn mươi tuổi ra trận, bị một mũi xuyên qua chân trái, vết thương quá nặng, không luyện võ , từ đó nhận chức nhàn, sống ta ở kinh thành.

Đến tuổi xế chiều, chúng ta hòa thuận như thuở mới thành thân.

Ta đứng dưới hành lang trêu vẹt, chàng ngồi sân lau khẩu ngân thương—

Tướng quân đã cởi giáp, nhưng lòng hừng hực, dù mấy chục không ra trận, khẩu thương ấy được chàng mài sắc bén.

Vào một buổi chiều đầu đông nắng nhẹ, sân vườn vắng lặng, chàng quay lưng phía ta, chợt hỏi: “Ngọc nhi, ta muốn hỏi nàng một câu có phần tục khí…”

“Có bao giờ nàng thật lòng ta, dù một khoảnh khắc?”

Chàng không quay đầu lại, ta cũng ăn ý không bước tới.

Ta nghĩ rất lâu, lâu đến khi tuyết đầu mùa bắt đầu rơi.

Ta đáp: “Ta cũng không . những tháng xem trọng chân tình nhất, chân tình lại là thứ vô dụng nhất ta. Hạnh phúc niềm vui khi lấy chàng là điều ta mong muốn, ta cũng mong chàng có được viên mãn.”

Chàng đã hiểu.

Tình cảm giữa người người vốn rối ren phức tạp, huống hồ chúng ta đã đồng hành mấy chục , một ánh mắt đã hiểu lòng nhau, từ lâu đã là tơ vò, gỡ nổi một mối nào.

có được một kết cục sống bên nhau đến đầu bạc răng long, vui vẻ hạnh phúc, vậy là đã viên mãn rồi.

Cuối , Vệ Quan ôm lấy khẩu ngân thương, khẽ cười.

Tựa như có chút tiếc nuối, lại như đã hết vướng bận, chàng chợt buông lỏng tay, lặng lẽ rời khỏi nhân gian.

Như vậy cũng tốt.

Ta tiễn chàng đoạn đường cuối , khỏi để ta đi trước, chàng lại đau lòng, tiếc nuối vì đã không chăm sóc ta tốt.

Khi ta hấp hối, ký ức lướt qua như đèn kéo quân, dần dần trở nên mơ hồ.

Ta ngắm Lăng thêm vài lần, rồi dùng chút sức lực cuối ngẩng đầu nhìn xanh , tò mò không mọc cao đến đâu.

Nhưng không ngừng cao, chung quy là điều tốt.

— Hết —

Tùy chỉnh
Danh sách chương