Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.”Rầm!”Cánh cửa bên cạnh đóng sầm lại.Tấm ván không cách âm.Tiếng bước chân nặng nề, hỗn loạn Tùng mãi nửa đêm mới dừng lại.Nhưng, tôi cả đêm không mộng mị.Sáng sớm hôm sau.Tôi ăn xong miếng cơm cuối cùng, Tùng mới lờ đờ mở cửa , hai quầng thâm đen.Anh liếc tôi một cái, không gì.Lầm lũi đi bếp.Tôi đứng dậy, cầm túi xách, đi thẳng ngoài.Vừa rẽ khỏi cổng.Phía sau truyền tiếng gầm giận dữ Tùng:”Tưởng Mẫn, sao bát đũa hôm vẫn chưa rửa? Bữa sáng anh cũng chưa ?”…Tôi không dừng bước.Hôm nay tâm trạng đi càng tốt đẹp hơn.Lần đầu tiên tôi cảm nhận được, hóa kẻ rảnh rỗi, lại hạnh phúc và mỹ mãn vậy!Nhưng tâm trạng tốt đẹp không kéo dài được lâu.Tan về . Tùng lại chuẩn tôi một “bất ngờ” khác.Trong ngõ, vây kín mít.Bác Trương hàng xóm, tinh.Tôi vừa mới xuất hiện ở đầu ngõ, bà ấy đã xáp lại gần tôi.Bà ấy đảo , huých khuỷu tay vai tôi:”Mẫn à, cháu khách.””Là một gái trẻ.””Hình như định ở lâu dài, hành lý đều mang rồi.”Tim tôi chùng xuống.Sắc cũng không kìm được mà trầm xuống theo.Hàng xóm láng giềng, ngoài sáng trong tối.Ánh dò xét đều đổ dồn tôi.Tôi dù sao cũng cần sĩ diện.Miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, loa : “Ồ, chắc là họ Tùng, trước đây đã báo trước rồi ạ.”…Mọi xung quanh dần tản đi.Tôi hít sâu mấy , đè nén cơn giận.Mở cổng .Quả nhiên là Triệu .Vali lớn nhỏ ta chất đầy sân. Tùng đang giúp ta thu dọn hành lý từng cái một. Triệu thì cầm quạt hương bồ, theo sau m.ô.n.g Tùng, quạt gió anh.Không biết gì.Hai ăn ý nhìn nhau cười.Đúng là đôi lứa xứng đôi!Tiếng mở cửa lớn.Khiến hai giật mình. Tùng cau mày nhìn sang.”Sao lại về rồi?”4.Tôi cười khẩy:”Tôi không nên về à?”Anh mím môi, vẻ chút không tự nhiên: “… Ý anh không phải vậy.”Triệu thò đầu từ phía sau anh.Nhiệt tình :”Đây là chị Mẫn phải không ạ?””Mau trong, ngồi tự nhiên nhé!””Đồ đạc nhiều quá, trong bây giờ bừa bộn…” ta đúng là không khách sáo.Trực tiếp coi mình là chủ rồi. Tùng phản ứng lại, cũng lên tiếng chào hỏi tôi:”À, hôm quên với , sau này Triệu sẽ tạm thời ở chúng ta, anh định dọn dẹp phía Tây ấy ở tạm…” phía Tây.Là căn tối tôi đã ở.Tôi nhìn quanh bốn phía.Cuối cùng cũng tìm thấy đệm mình ở góc chính.Chiếc màu vàng nhạt, vứt tùy tiện trên ghế đẩu.Một nửa đã trượt xuống đất.Góc một dấu chân đen sì rõ ràng.Những đồ dùng sinh hoạt khác cũng thu dọn lung tung trong một chiếc chậu sứ, tùy tiện vứt trên đất.Tôi đi , nhặt lên, phủi phủi góc bẩn, cúi đầu hỏi khẽ:” ta không thể ở xưởng à?” Tùng cau mày, chút bất mãn : “ nhỏ như vậy, lại là sáu , sao mà ở được.”Dấu chân bẩn trên góc , tôi lau mãi cũng không sạch.Cơn giận lại bùng lên:” ta ở được, sao ta lại không ở được?””Hơn nữa, dù không ở , ta là một phụ nữ độc thân, lý do gì mà lại chuyển chúng ta ở? Anh cũng không sợ ta dị nghị à?”Hốc Triệu lập tức đỏ hoe. ta rưng rưng nước nhìn Tùng: “Hay là, vẫn nên ở thôi! Chật chội một chút cũng không sao…”Sắc anh lập tức sa sầm.” một mình ở thì tiện lợi chỗ nào!””Anh là tổ trưởng, anh phải trách nhiệm sắp xếp chỗ ăn chỗ ở .””Hơn nữa, trên sổ đỏ căn này viết tên anh! Anh muốn ai ở thì !””Ai thích , cứ để ta ! Anh việc đàng hoàng, không thẹn với lương tâm!”Cơn giận tôi lập tức tiêu tan.Chỉ lại một mảnh bi thương.Tay tôi lỏng .Chiếc lại rơi xuống đất.Không ai để ý nó.Cũng giống như tôi lúc này vậy.