Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhà Cố, gia tộc giàu có bậc nhất, dòng dõi tám đời độc đinh, đã công bố một thông báo dụng:
[ con dâu giá cao!
Sinh trai mươi triệu (~105 tỷ VND), sinh hai mươi triệu (~70 tỷ).
Bạn chỉ sinh, nhà Cố lo hết!]
Tôi thầm mừng trong lòng, cơ hội đổi đời đến rồi!
Lần đầu tôi sinh cậu con trai, Mẹ Cố mở tiệc ăn mừng khắp thành phố, vui đến mức tít cả .
Lần thứ hai tôi sinh tư, hai trai hai , Mẹ Cố tươi rói, ân hỏi han.
Lần thứ lại là cậu con trai, Mẹ Cố cứng đờ mày.
đó về sau, gặp cũng than thở: “Cuộc sống mệt mỏi này, Sao tôi còn chưa phá sản cơ chứ!”
1
Nhà tôi có gen dễ thụ thai di truyền.
ngoại tôi tám trai hai .
Thời đó, đông con quá nên ăn sạt nghiệp, địa chủ thành bần nông luôn.
Mẹ tôi sinh một trai một .
còn muốn thêm, tiếc là kinh tế không cho phép, một lần là chốt sổ.
Tổng kết kinh nghiệm hai đời, mẹ tôi dặn dò cẩn thận:
Chọn chồng, nhất định phải chọn soái , gia khủng!
Dù sao gen này khó lường lắm.
Sinh là “tệ nhất” rồi.
Sinh là trình độ trung bình thôi.
Đến lúc tòi ra sinh tư, sinh năm cũng thường.
Kiếm anh nào đẹp trai để sau này con cũng đẹp, mình ngắm cho sướng con .
Kiếm anh nào giàu để lót sẵn đường cho con .
Bài học của ngoại còn đó, để ăn đến sạt nghiệp nhà toang.
Tôi khắc cốt ghi tâm.
Cũng vì mà tôi vẫn “ế bền vững.”
Cho đến hôm nọ, nhà Cố đăng thông báo dụng:
[ con dâu giá cao!
Sinh trai mươi triệu, sinh hai mươi triệu.
Bạn chỉ sinh, nhà Cố cân hết!]
Ngay lập tức, đăng ký xếp hàng dài dằng dặc.
Máu nóng dồn lên não, tôi cũng đăng ký luôn.
Vượt qua bao đối thủ nặng ký, tôi nghiễm nhiên giành ngôi quán quân!
Nhận giấy báo trúng , tôi gọi ngay cho mẹ, giọng nghẹn ngào:
“Mẹ ơi, mình sắp giàu to rồi!”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. ăn cắp bản edit này đâu nhé!!!!
Mẹ tôi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, hít hà một hơi:
[ – .]
“Úi giời ơi, thôi con, kẻo nhà ra đê mà ở đấy!”
2
Ngày đầu làm, Mẹ Cố lạnh tanh ra lệnh:
“Nhà Cố tám đời độc đinh, đường con truân chuyên lắm. Cháu trách bác trọng nam khinh nữ.”
“ xong đứa đầu, đăng ký luôn, tiền ting ting ngay lập tức.”
“Nếu không , bác cho chút tiền bồi dưỡng, rồi đường nấy !”
Tôi vỗ n.g.ự.c bộp bộp: “Bên A cứ yên tâm, bên B đảm bảo hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!”
Mẹ Cố gật gù, phẩy tay một , vệ sĩ lôi “ của đứa trẻ tương lai” – Cố ra.
sắc lẹm, khuôn góc cạnh, chân dài miên man, lấp ló sau lớp áo là cơ bụng sáu múi săn chắc.
Công nhận, nếu không phải lúc này, anh đích thị là soái “vạn mê.”
Tiếc là giờ soái hơi tơi tả.
Anh bị trói nghiến bằng lụa đỏ, tám anh vệ sĩ lực lưỡng khiêng vào.
Vẫn giãy giụa, gào mồm:
“Thả tôi ra! Mẹ định biến con thành máy à?”
“Biến ! Ông đây không ham !”
“Bỏ tôi xuống! Hôn nhân là tự do, yêu đương cũng phải tự nguyện!”
Anh gào khản cả cổ.
Tôi lờ mờ hiểu ra.
Thảo nào Mẹ Cố phải “ vợ” giá cao, hóa ra con trai độc đinh nhà là gay.
Ui chao, đau lòng ghê.
Mẹ Cố buồn rười rượi: “ , mẹ hiểu con, mẹ không cổ hủ đến đâu.”
“Chỉ con cho mẹ một thằng cháu, sau này con thích trai hay là “bóng,” mẹ chiều tất!”
Cố nghe xong càng vùng vẫy dữ dội hơn: “Mẹ có suy diễn lung tung không! thích đàn ông hả!”
Mẹ Cố sụt sùi: “Ra là con thích “bóng.”
“Gu lạ đấy, nhưng “bóng” kiểu gì! Mẹ chỉ có mỗi nguyện vọng này, con nghe lời mẹ mà!”
Cố rú lên: “Con lạy hồn, mẹ tự biên tự diễn nữa!”
Mẹ Cố quệt nước , chẳng buồn cãi cọ với anh nữa. chỉ sang tôi: “Đây là “ tiếp nối hương hoả” mẹ khổ công chọn, vợ tương lai của con đấy.”
“Mẹ biết con có “gu” khác , nhưng con cũng là con nhà lành. Tình yêu lứa không cho con , nhưng thiệt thòi khác không để nó chịu đâu đấy!”
Cố khinh khỉnh: “Vô ích thôi mẹ ạ, con không hết!”
“Dù mẹ có trói thân xác, linh hồn con vẫn kiên trinh bất khuất!”
Mẹ Cố kệ anh , kéo tôi đến: “Làm quen , đây là thằng “nghịch tử” nhà bác, Cố .”
“Tối nay trói này có nên cơm cháo gì không?”
Tôi đảo một vòng trên xuống dưới.
Soái áo xộc xệch, vẻ lạnh lùng quyến rũ.
Lụa đỏ trói chặt đấy, nhưng không cản trở chỗ thiết.
Tôi ưỡn ngực: “Bên A cứ yên tâm, dù khó khăn đến mấy, bên B cũng “tới công chuyện” hết mình!”