Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phiên ngoại:
1.
Ta hối hận .
Sau khi Tạ Túc cầu , khắp kinh thành truyền tai đủ loại , kỳ cục nhất “Tạ Túc tới cầu đại ca – Lê Hồi”.
Ta xong im lặng, đại ca và Tạ Túc, chậm rãi : “Sao cứ cảm giác xen giữa ?”
Đại ca: “…”
Tạ Túc: “…”
Tạ Túc định nghiêng qua phân bua, đại ca cau mày kéo ngược : “Lại gần ?! Giữ cách !”
Tạ Túc kéo cổ áo suýt nghẹt thở.
Ta lườm : “Làm cái đấy? Huynh sống cô độc suốt đời chắc?”
Đại ca bật dậy, cau mày nghiêm nghị, trong đời thấy dáng vẻ trưởng: “Muội! Muội gả mà …”
Ta thể tin nổi, ngẩng : “Huynh mắng đấy ?”
Đại ca lập tức ngậm miệng, vội vàng xua : “Không ! Nha , bao giờ mắng !”
Tạ Túc dám tiếng: “…”
Nhìn ăn ý nhát gan , chỉ thở dài.
lúc đó, cửa vang tiếng gọi to của Trân từ xa gần:
“Nhã Nhi! Rốt cuộc các ai cưới ai ?”
Ta: “…”
Đại ca: “…”
Tạ Túc: “…’
2.
Ba năm , đại ca nhận giọng của Trân, định chạy trốn.
quá muộn.
Trân bước : “Ối chà? Đây Lê công tử c.h.ế.t tiệt đó ~”
Đại ca lặng lẽ xuống: “Lâu .”
Trân hành lễ với Tạ Túc , thong thả xuống.
“May mà hồi đó gả , giờ náo nhiệt thật đấy.”
Đại ca nhịn phản bác: “ tại cô nào bóng gió, thèm!”
Trân nhướng mày: “Huynh thèm thì khác thèm.”
Dứt lời, nàng rút một tấm thiệp cưới từ áo , đặt : “Tháng thành .”
Đại ca trợn tròn mắt: “Cái ?”
Trân: “Im.”
: “Sao ngươi cả?”
Trân nhạt: “ ngươi giấu ?”
Ta: “…”
Ờ ha…
Ta lập tức đuổi và Tạ Túc , trò riêng với Trân.
Tạ Túc đẩy , đầy tủi : “Nhã Nhi, chúng mấy câu…”
Bị đại ca kéo : “Đủ đấy! Ngươi bám đủ chắc?!”
Ta theo họ mà nhịn , vẫy chào Tạ Túc.
Quay , nhào ngay Trân: “Nhanh nhanh! Khai thật hết !”
Trân khúc khích, đứa chúng tám tới tận khi trời tối.
Trân xuất giá, thảm hơn cả cô . Mẫu thấy mất , lùi xa hẳn . Đại ca chú rể, vẻ thể tin nổi:
“Chính nào bảo rằng lấy vợ thì mất tự do, thế giới lý tưởng!”
“Thì ý đồ từ !!” Đại ca tức giận chạy chuốc rượu tân lang.
Ta: “…”
Ngốc tự , trách ai?*
Tạ Túc từ lẻn , vẻ nghiêm túc: “Lê tiểu thư, lâu .”
Ta ngước mắt đầy bất lực: “Hình hôm qua thì ?”
gật : “Vậy lâu lắm .”
Ta nhịn : “Lại mò !”
nhíu mày thở dài: “Ta chút nhớ thời gian giả nữ .”
Ta: “…”
vội giải thích: “Khi đó mỗi đều nàng.”
Hóa tên kiểu dính … … dễ thương ghê~
4.
Không ngờ dính lấy, thành thấy tăm .
Ta lo lắng: “Không trốn trong đêm tối gió lớn chứ?”
Đại casuýt sặc nước : “Tha .”
Ta đá một cái: “Tạ Túc ?”
bất đắc dĩ: “Nha , thành vốn dĩ ! Giờ đang bận rộn chuẩn tướng phủ kìa!”
Lúc yên tâm: “Không trách , , sợ lạc lối lắm chứ bộ.”
Đại ca: “…”
…
đại , trời sáng gọi dậy, nhưng thấy buồn ngủ chút nào.
Mẫu đang chải tóc , chợt mắt đỏ hoe: “Không ngờ con gái tuổi xuất giá …”
Tim thắt , kìm òa : “Mẹ ơi!”
Mẹ giật : “Làm đấy? Khóc thôi chứ, con nỗi sắp lem hết kìa!”
Ta đang thật lòng xúc động: “…”
Thay xong bộ hỷ phục đỏ rực, khăn voan che khuất tầm . trống chiêng vang trời, pháo nổ tưng bừng.
Ta dìu từng bước , tim đập thình thịch sắp nhảy khỏi lồng ngực. Bỗng nhiên tiếng đùa nổi , kịp phản ứng thì một bàn ấm áp, rộng lớn nắm lấy.
“Nhã Nhi, .” Tiếng Tạ Túc vang đỉnh , mang theo nụ .
Dưới lớp khăn voan khẽ mỉm , , chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y .
(The end).