Chương 2
                        
Chương 2:
Buổi tối, y tá đến tiêm thuốc chống nôn cho tôi.
Giọng cô ta hơi thăm dò: “Cô quen giáo sư Tạ à?”
Tôi nằm trên giường, chẳng buồn nhúc nhích:
“Không quen, sao lại  vậy?”
“Giáo sư Tạ chưa bao giờ lo  chuyện này, vậy mà lần này lại đặc biệt tới văn phòng dặn bác sĩ điều trị của cô kê thuốc chống nôn.”
Tôi nhìn vào gương… thấy người gầy đi nhiều, sắc mặt chẳng tốt chút nào vì bị bệnh hành hạ.
So với  năm trước, đúng là khác một trời một vực.
Không thể nào…
Dù trí  của Tạ Sơ Ngôn có tốt thì…
Phải rồi trí  của anh rất tốt.
Nhỡ đâu… anh vẫn luôn ghi hận tôi thì sao?
Ba chữ “Mạnh Đình Nguyệt” treo ngay đầu giường, sao tôi lại dám nghĩ anh không nhận ra mình chứ?
Bạn thân xen vào:
“Giáo sư Tạ mới 28 tuổi thôi nhỉ, còn trẻ thế mà đã làm giáo sư à?”
“Ối, Sao cô biết rõ thế? Giáo sư Tạ học liền một mạch từ cử , thạc sĩ đến tiến sĩ y khoa.  tốt  tiến sĩ mới hai  sáu, hai  bảy gì đó. Thành tích này hiếm lắm, người thường khó mà so được.”
Thấy bạn thân tôi có vẻ quan tâm đến anh, nên cô ý tá cười nói tiếp:
“ người muốn theo đuổi giáo sư Tạ à? Nghe tôi khuyên mà từ bỏ đi. Anh ấy có người trong lòng rồi.”
Bạn thân nháy mắt với tôi.
Nghe y tá nói tiếp:
“Là con gái của viện trưởng đó, cô ấy là tiến sĩ du học về. Nói không chừng bọn  chẳng bao  nữa là kết hôn rồi.”
Nụ cười của nhỏ bạn thân đông cứng nơi khóe môi.
Tôi  kéo chiếc áo bệnh  rộng thùng thình, rồi bỗng dưng chú ý đến cái sợi chỉ lòi ra trên đó.
Sau khi y tá đi, bạn thân không nhịn được:
“Đình Nguyệt, xin lỗi nhé…”
“Có gì đâu chứ.” Tôi cười nhẹ.
“Tớ đã hai  tám rồi, đâu phải mới  tám nữa.”
Những giấc mơ kiểu “nam thần  lùng yêu tôi” đã tan vỡ từ  năm trước rồi.
…
Từ hôm đó, tôi không gặp lại Tạ Sơ Ngôn nữa.
Dù không gặp, nhưng vẫn có thể nghe người khác nhắc tới anh.
 đi dự hội nghị học thuật, lại tới căn cứ thí nghiệm nghiên cứu.
Một tuần chỉ tới kiểm tra phòng bệnh một lần, hướng dẫn về phác đồ thuốc.
Trong thời gian nghỉ giữa các đợt hóa trị, bệnh  có thể xuất viện về nhà.
Vì vậy, cho tới  xuất viện, tôi vẫn không gặp anh lần nào.
Trên đường về, tôi nhận được cuộc gọi từ lớp trưởng hồi cấp ba:
“Mạnh Đình Nguyệt! Cậu vẫn ở Bắc Kinh à? Điều trị thế nào rồi?”
Đầu dây bên kia ồn ào náo .
Giọng cán sự học tập chen vào:
“Sao cậu không nói với bọn này là cậu bị bệnh? Nếu lớp trưởng không nhắc, bọn này còn chẳng biết gì.”
Hồi học cấp ba, quan hệ của tôi với bạn bè cũng khá tốt, những năm qua thỉnh thoảng vẫn   với lớp trưởng.
Tôi cười :
“Không muốn làm phiền mọi người thôi.”
“Câu đó không đúng nhé. Thế này đi, cậu ở đâu? Mai bọn này tới thăm.”
Không nỡ từ chối tấm lòng của , tôi đành cho địa chỉ.
Những năm qua, nhà tôi đã tốn không ít tiền chữa bệnh cho tôi.
Nhờ bạn thân giúp đỡ, nên tôi thuê được một căn nhà ở thủ đô giá cũng tạm.
Tầng một, hướng nam có một khoảng sân, nếu sau này tôi khỏe , tôi có thể trồng hoa, trồng cỏ, nuôi một con chó.
Bạn học cấp ba đa phần ở quê lập , còn lại thì tản mát khắp nơi.
Nên lần này tới cũng chỉ có năm, sáu người.
Mọi người tay xách nách mang đồ ăn vào nhà:
“Ban đầu chúng tớ định ăn lẩu, nhưng trời nóng quá, thôi xào vài món thôi.”
Tôi đội một chiếc mũ len dày, cười nói:
“Không sao, nhà có điều hòa mà, tớ cũng muốn ăn lẩu.”
Mọi người vừa nói vừa ùa vào bếp, nhà bỗng trở nên náo , mơ hồ  mới tốt  chưa .
Vừa  rau, lớp trưởng vừa :
“Cậu có   với Tạ Sơ Ngôn không?”
Tôi khựng lại một giây:
“Hả?”
“Chà, cậu không biết cậu ấy là chuyên gia về huyết học à? Chuyên trị ung thư hạch đó,  cậu ấy chẳng phải tốt  sao?”
Tôi cười :
“À, tớ…”
Thực sự tôi không muốn dính dáng quá nhiều tới anh.
Kết quả, chuông cửa vang .
Lớp trưởng lau tay, đứng dậy ra mở cửa.
Ngay sau đó là tiếng reo vui của bạn học:
“Tạ Sơ Ngôn! Cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
“Ôi chao, đại giáo sư,  lắm không gặp.”
“Vào  đi, Mạnh Đình Nguyệt muốn ăn lẩu, cậu là bác sĩ, cậu nói xem có ăn được không?”
Tôi sững người tại chỗ, khuôn mặt không đeo  trang bỗng  bị phơi dưới ánh nắng gắt, nóng bừng  vì bối rối.
Tôi không ngờ  lại   được với anh.
 nữa… lại đúng  tôi chưa rửa mặt, chưa đeo  trang, và chạm trán anh  thế.
Anh bình thản nhìn tôi, giọng nhẹ:
“Ăn lẩu thanh đạm thôi.”
“Được được, nghe đại giáo sư , không ăn cay!”
Mọi người lại tiếp tục bận rộn.
Anh nhận đôi dép trong tay lớp trưởng, thay ra.
Rồi đưa túi hoa quả cho người trong bếp.
Lớp trưởng cố xoa dịu không khí:
“Thôi nào, dù sao cũng là chuyện cũ. Gặp lại cười một cái cho qua, Tạ Sơ Ngôn, cậu rộng lượng một chút, đừng chấp Đình Nguyệt. Mau đi giúp  rau đi.”
Anh bị nhét vào tay một cái rổ có mớ rau , rồi bị đẩy  xuống đối diện tôi trên ghế sofa.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai chúng tôi.
Tiếng máy  ở góc tường kêu rè rè.
Tôi tránh ánh mắt anh, vội lấy  trang từ phía sau lưng định đeo .
Anh bẻ “tách” một cọng rau , giọng thản nhiên:
“Dù sao cũng nhận ra rồi,  còn che làm gì nữa?”
Bầu không khí trong phòng khách có chút  gạo.
Không… Nói chính xác thì, chỉ có tôi là  gạo.
Tôi đắn đo vài giây, rụt tay lại, có hơi hụt hẫng.
“ tưởng anh không nhận ra , nên  hôm trước ở bệnh viện mới không chào anh.”
“Không cần.”
“Hả?”
“Chúng ta không quen, không cần chào.”
Anh cúi đầu, thành thạo  rau , hoàn toàn không có ý trò chuyện với tôi.
Tôi lặng lẽ gật đầu, vụng về đẩy ly nước về phía anh:
“Anh… uống chút nước đi.”
“Không khát, cảm ơn.”
 nhạt thật.
Anh từ chối, tôi cũng chẳng tiện tiếp tục  tình mà bị phớt lờ, đành  im.
Trong đầu cố gắng  xem trong thời gian nằm viện mình có làm chuyện gì mất mặt không.
Lớp trưởng từ trong bếp ló ra:
“Mạnh Đình Nguyệt, giấy bếp  rồi, cậu lấy cho tớ một cuộn đi.”
“Ồ, được.”
Tôi vội vàng đứng dậy, mở ngăn tủ dưới ra tìm.
Đồ đạc của chủ nhà đã cũ, kéo một ngăn tủ là cả cái tủ rung lắc.
Khung ảnh đặt úp ở tầng trên dựa vào tường cũng không chịu nổi, phát ra vài tiếng rên  rồi nghiêng đổ xuống.
Chương 2:
Buổi tối, y tá đến tiêm thuốc chống nôn cho tôi.
Giọng cô ta hơi thăm dò: “Cô quen giáo sư Tạ à?”
Tôi nằm trên giường, chẳng buồn nhúc nhích:
“Không quen, sao lại  vậy?”
“Giáo sư Tạ chưa bao giờ lo  chuyện này, vậy mà lần này lại đặc biệt tới văn phòng dặn bác sĩ điều trị của cô kê thuốc chống nôn.”
Tôi nhìn vào gương… thấy người gầy đi nhiều, sắc mặt chẳng tốt chút nào vì bị bệnh hành hạ.
So với  năm trước, đúng là khác một trời một vực.
Không thể nào…
Dù trí  của Tạ Sơ Ngôn có tốt thì…
Phải rồi trí  của anh rất tốt.
Nhỡ đâu… anh vẫn luôn ghi hận tôi thì sao?
Ba chữ “Mạnh Đình Nguyệt” treo ngay đầu giường, sao tôi lại dám nghĩ anh không nhận ra mình chứ?
Bạn thân xen vào:
“Giáo sư Tạ mới 28 tuổi thôi nhỉ, còn trẻ thế mà đã làm giáo sư à?”
“Ối, Sao cô biết rõ thế? Giáo sư Tạ học liền một mạch từ cử , thạc sĩ đến tiến sĩ y khoa.  tốt  tiến sĩ mới hai  sáu, hai  bảy gì đó. Thành tích này hiếm lắm, người thường khó mà so được.”
Thấy bạn thân tôi có vẻ quan tâm đến anh, nên cô ý tá cười nói tiếp:
“ người muốn theo đuổi giáo sư Tạ à? Nghe tôi khuyên mà từ bỏ đi. Anh ấy có người trong lòng rồi.”
Bạn thân nháy mắt với tôi.
Nghe y tá nói tiếp:
“Là con gái của viện trưởng đó, cô ấy là tiến sĩ du học về. Nói không chừng bọn  chẳng bao  nữa là kết hôn rồi.”
Nụ cười của nhỏ bạn thân đông cứng nơi khóe môi.
Tôi  kéo chiếc áo bệnh  rộng thùng thình, rồi bỗng dưng chú ý đến cái sợi chỉ lòi ra trên đó.
Sau khi y tá đi, bạn thân không nhịn được:
“Đình Nguyệt, xin lỗi nhé…”
“Có gì đâu chứ.” Tôi cười nhẹ.
“Tớ đã hai  tám rồi, đâu phải mới  tám nữa.”
Những giấc mơ kiểu “nam thần  lùng yêu tôi” đã tan vỡ từ  năm trước rồi.
…
Từ hôm đó, tôi không gặp lại Tạ Sơ Ngôn nữa.
Dù không gặp, nhưng vẫn có thể nghe người khác nhắc tới anh.
 đi dự hội nghị học thuật, lại tới căn cứ thí nghiệm nghiên cứu.
Một tuần chỉ tới kiểm tra phòng bệnh một lần, hướng dẫn về phác đồ thuốc.
Trong thời gian nghỉ giữa các đợt hóa trị, bệnh  có thể xuất viện về nhà.
Vì vậy, cho tới  xuất viện, tôi vẫn không gặp anh lần nào.
Trên đường về, tôi nhận được cuộc gọi từ lớp trưởng hồi cấp ba:
“Mạnh Đình Nguyệt! Cậu vẫn ở Bắc Kinh à? Điều trị thế nào rồi?”
Đầu dây bên kia ồn ào náo .
Giọng cán sự học tập chen vào:
“Sao cậu không nói với bọn này là cậu bị bệnh? Nếu lớp trưởng không nhắc, bọn này còn chẳng biết gì.”
Hồi học cấp ba, quan hệ của tôi với bạn bè cũng khá tốt, những năm qua thỉnh thoảng vẫn   với lớp trưởng.
Tôi cười :
“Không muốn làm phiền mọi người thôi.”
“Câu đó không đúng nhé. Thế này đi, cậu ở đâu? Mai bọn này tới thăm.”
Không nỡ từ chối tấm lòng của , tôi đành cho địa chỉ.
Những năm qua, nhà tôi đã tốn không ít tiền chữa bệnh cho tôi.
Nhờ bạn thân giúp đỡ, nên tôi thuê được một căn nhà ở thủ đô giá cũng tạm.
Tầng một, hướng nam có một khoảng sân, nếu sau này tôi khỏe , tôi có thể trồng hoa, trồng cỏ, nuôi một con chó.
Bạn học cấp ba đa phần ở quê lập , còn lại thì tản mát khắp nơi.
Nên lần này tới cũng chỉ có năm, sáu người.
Mọi người tay xách nách mang đồ ăn vào nhà:
“Ban đầu chúng tớ định ăn lẩu, nhưng trời nóng quá, thôi xào vài món thôi.”
Tôi đội một chiếc mũ len dày, cười nói:
“Không sao, nhà có điều hòa mà, tớ cũng muốn ăn lẩu.”
Mọi người vừa nói vừa ùa vào bếp, nhà bỗng trở nên náo , mơ hồ  mới tốt  chưa .
Vừa  rau, lớp trưởng vừa :
“Cậu có   với Tạ Sơ Ngôn không?”
Tôi khựng lại một giây:
“Hả?”
“Chà, cậu không biết cậu ấy là chuyên gia về huyết học à? Chuyên trị ung thư hạch đó,  cậu ấy chẳng phải tốt  sao?”
Tôi cười :
“À, tớ…”
Thực sự tôi không muốn dính dáng quá nhiều tới anh.
Kết quả, chuông cửa vang .
Lớp trưởng lau tay, đứng dậy ra mở cửa.
Ngay sau đó là tiếng reo vui của bạn học:
“Tạ Sơ Ngôn! Cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
“Ôi chao, đại giáo sư,  lắm không gặp.”
“Vào  đi, Mạnh Đình Nguyệt muốn ăn lẩu, cậu là bác sĩ, cậu nói xem có ăn được không?”
Tôi sững người tại chỗ, khuôn mặt không đeo  trang bỗng  bị phơi dưới ánh nắng gắt, nóng bừng  vì bối rối.
Tôi không ngờ  lại   được với anh.
 nữa… lại đúng  tôi chưa rửa mặt, chưa đeo  trang, và chạm trán anh  thế.
Anh bình thản nhìn tôi, giọng nhẹ:
“Ăn lẩu thanh đạm thôi.”
“Được được, nghe đại giáo sư , không ăn cay!”
Mọi người lại tiếp tục bận rộn.
Anh nhận đôi dép trong tay lớp trưởng, thay ra.
Rồi đưa túi hoa quả cho người trong bếp.
Lớp trưởng cố xoa dịu không khí:
“Thôi nào, dù sao cũng là chuyện cũ. Gặp lại cười một cái cho qua, Tạ Sơ Ngôn, cậu rộng lượng một chút, đừng chấp Đình Nguyệt. Mau đi giúp  rau đi.”
Anh bị nhét vào tay một cái rổ có mớ rau , rồi bị đẩy  xuống đối diện tôi trên ghế sofa.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai chúng tôi.
Tiếng máy  ở góc tường kêu rè rè.
Tôi tránh ánh mắt anh, vội lấy  trang từ phía sau lưng định đeo .
Anh bẻ “tách” một cọng rau , giọng thản nhiên:
“Dù sao cũng nhận ra rồi,  còn che làm gì nữa?”
Bầu không khí trong phòng khách có chút  gạo.
Không… Nói chính xác thì, chỉ có tôi là  gạo.
Tôi đắn đo vài giây, rụt tay lại, có hơi hụt hẫng.
“ tưởng anh không nhận ra , nên  hôm trước ở bệnh viện mới không chào anh.”
“Không cần.”
“Hả?”
“Chúng ta không quen, không cần chào.”
Anh cúi đầu, thành thạo  rau , hoàn toàn không có ý trò chuyện với tôi.
Tôi lặng lẽ gật đầu, vụng về đẩy ly nước về phía anh:
“Anh… uống chút nước đi.”
“Không khát, cảm ơn.”
 nhạt thật.
Anh từ chối, tôi cũng chẳng tiện tiếp tục  tình mà bị phớt lờ, đành  im.
Trong đầu cố gắng  xem trong thời gian nằm viện mình có làm chuyện gì mất mặt không.
Lớp trưởng từ trong bếp ló ra:
“Mạnh Đình Nguyệt, giấy bếp  rồi, cậu lấy cho tớ một cuộn đi.”
“Ồ, được.”
Tôi vội vàng đứng dậy, mở ngăn tủ dưới ra tìm.
Đồ đạc của chủ nhà đã cũ, kéo một ngăn tủ là cả cái tủ rung lắc.
Khung ảnh đặt úp ở tầng trên dựa vào tường cũng không chịu nổi, phát ra vài tiếng rên  rồi nghiêng đổ xuống.