Nhưng tính cách tôi vốn hiền, tôi chỉ cười cười, không muốn làm căng, dù sao tôi cũng sắp xuống xe rồi.
Thế mà Đại Cước kia lại cứ bám riết, nằng nặc đòi tôi thêm WeChat.
rắc rối nên tôi định bụng thêm vào, rồi đó xóa cũng được.
Nhưng bây giờ, tôi lại bất ngờ mong người đàn ông ấy có thể xuất hiện cứu tôi.
4
Ngoài cửa vang lên đập , giọng cha gào rít:
“Lan Điềm, con tiện nhân này! Dám giấu đồ tốt không cho cha mày!”
“Mau mở cửa, đừng ép ông cửa xông vào!”
…
Tôi bịt chặt tai, ép bản không được nghe nữa.
Không hôm nay có phải là ngày c.h.ế.t của mình hay không.
Nỗi đau lại càng nhiều hơn, một gia đình đang yên ấm sao bỗng chốc lại thành ra thế này.
Không rõ qua bao lâu, đập cửa dữ dội dần biến thành gõ cửa khẽ khàng.
“Lan Điềm, là tôi, Đại Cước .”
Tôi dựng cả tóc gáy.
Sao có thể?
Tôi chưa nói nhà đâu, chưa cho anh ta tên thật của mình.
Thế mà giờ anh ta lại đứng ngay trước cửa phòng tôi?
“Bà ơi, cô ấy không chịu mở cửa.” – Giọng anh ta vọng vào.
Lại có thêm một người nữa sao?
“Tránh ra!” – Giọng một cô gái trẻ vang lên.
“!” – Cửa phòng và tủ sách nổ thành mảnh.
Tôi cứng đờ dưới gầm giường, không dám nhúc nhích.
Một khuôn mặt to bè bất ngờ thò xuống sát đất, cười hềnh hệch:
“Lan Điềm, bọn tôi cửa là để cứu cô đó, nhưng nhớ nhé, đừng bắt bọn tôi đền tiền!”
Tôi muốn khóc luôn.
hoàn cảnh này mà còn nói được câu đó nữa hả?
Đại Cước lôi tôi từ gầm giường ra, kéo tôi đứng dậy.
cạnh anh ta là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, vừa ăn hạt dưa vừa cẩn thận hứng vỏ vào túi rác mang theo.
Khá chu đáo nhỉ?
“ là bà tôi, Cơ Phàm Âm. Chuyện của cô, bà ấy lo được!” – Đại Cước hồ hởi giới thiệu.
Tôi im lặng.
Với sức mạnh một cước cửa vừa nãy, thì việc một cô gái trẻ xưng “bà” cũng chẳng còn gì đáng ngạc nhiên.
Cha tôi lúc này ngất ngoài hành lang, trên người phủ tấm chăn dán đầy chú.
Đại Cước vác ông xuống dưới lầu.
sân, mẹ và ông nội co rúm một góc, tròng mắt âm u nhìn chúng tôi, vừa hãi vừa kiêng dè cô gái tên Cơ Phàm Âm.
5
Đại Cước hớp một ngụm nước phun vào mặt cha tôi, rồi vứt ông sang đống lửa ngoài sân.
Cha ngơ ngác nhìn tôi: “Điềm Điềm, sao con lại về rồi?”
Nói xong, cha tôi vừa run vừa thò tay ra hơ lửa.
Tôi kể sơ qua chuyện vừa xảy ra, ông kinh hãi, gương mặt tràn ngập sự khó tin.
“Nói đi, rốt cuộc là sao?” – Cơ Phàm Âm ngồi trên ghế bập bênh, dáng vẻ thảnh thơi.
Thật lòng mà nói, tôi vẫn khó đem dáng vẻ an nhàn này nối với bóng người vừa đá một cước nát cửa lớn kia.
Cha tôi ấp úng mãi mới nói:
“Đại sư Cơ, ngày nào tôi cũng uống cả chục cân rượu , có phải tôi mắc bệnh gì không?”
Cơ Phàm Âm hờ hững đáp, hơi mất kiên nhẫn:
“Ông có bệnh hay không tôi không , nhưng giữa mùa hè mà ông còn ngồi hơ lửa, thì chắc chắn là có bệnh.”
Cha tôi tái mặt, lắp bắp:
“Chuyện bất thường bắt xảy ra từ lúc cha tôi bỏ rượu.”
Ông nội bỏ rượu?
Thật lòng, tin này còn kinh hãi hơn cả cảnh đá cửa lúc nãy.
Từ lúc tôi còn nhỏ, ông nội ngày nào cũng coi rượu như nước mà uống, một ngày không uống thì uể oải, uống vào tinh thần lại sáng láng.
Nhưng kỳ lạ là ông nội chưa bao giờ say, nên cả nhà cũng mặc kệ.
Cha nói, mùng một vừa rồi ông nội đi dâng hương chùa, gặp được một cao tăng, nói ông nội nghiện rượu như mạng sống như vậy chắc chắn là mang bệnh lạ, nên phải trị.
Ban cả nhà không tin. Bởi vì trước nay, mỗi lần ông nội cai rượu đều thất bại, chí suýt mất mạng.
Nhưng cao tăng ấy thần sắc thâm , lại thêm chú tôi hết lời khuyên nhủ, nên ông nội đồng ý thử lại một lần nữa.
Cha tôi mặt mày nghiêm trọng:
“Cao tăng đó trói cha tôi, treo ngược xuống dưới nắng gắt.”
“Cách cha tôi nửa mét, đặt nguyên một chậu đầy rượu Mao Đài.”
“Giữa trưa, nắng cháy khô cả họng, mùi rượu ngay trước mặt dụ cho ông thèm đến điên dại, cứ gào rằng nếu không cho uống thì sống cũng chẳng còn ý nghĩa.”
“Nửa giờ , cổ họng cha tôi ngứa rát, ho kịch liệt rồi nôn ra một vật rơi tõm vào chậu rượu.”
Cha trừng mắt: “Cô đoán xem? chậu xuất hiện một con trùng thịt au, giống như cá, nhưng rõ ràng không phải cá mà là . Nó có đủ ngũ quan, cái miệng như giác hút, phập phồng co duỗi, chỉ vài giây hút cạn sạch cả chậu rượu hơn hai mươi cân!”
Cha nói mà nước bọt văng tóe, chúng tôi không tin lại nhấn mạnh:
“Thật đấy! Rượu tận hai mươi cân lận!”
Cơ Phàm Âm nắm chặt cổ tay cha tôi, mắt sáng rực:
“Tôi tin! Tôi tin! Con trùng ấy giờ đâu?”
Cha tôi ngập ngừng:
“Bị cao tăng ấy kia mang đi rồi…”
Thấy thoáng thất vọng, cha tôi lại nhận ra có gì đó không ổn.
“Con đó… có gì đặc biệt ư?”
Cơ Phàm Âm khẽ than, mặt tiếc nuối.
“Cha tôi từ hôm ấy quả thật không còn muốn uống rượu, chí thấy rượu liền nôn.”
“Nhưng thể lại càng lúc càng quái dị. Giữa ngày hè nóng nực mà rét run, ăn chẳng vô, ngủ chẳng được, đi vài bước là mắt tối sầm.”
“Đưa đi bệnh viện, bác sĩ cũng không kiểm tra ra nguyên do.”
Cha càng nói càng nghi ngờ, mặt mày sa sầm lại.
6
Đại Cước ghé sát tai tôi thì thào: “Cô thấy luồng khí đen giữa ấn đường cha cô không? Đó là vận xui cực lớn đó.”
Rồi quay sang nhìn tôi, cười hề hề: “Cô cũng thế đấy!”
Tôi thật sự muốn quỳ xuống mà cảm ơn anh ta.
Nhìn môi cha tôi tím tái, Cơ Phàm Âm lấy một đạo vàng dán lưng ông. Chỉ thấy khói bay lên như đám mây, bao trùm lấy cả thể cha.
Cha tôi lập tức hết lạnh, gương mặt hồng hào trở lại, chí nóng đến muốn cởi áo.
Ánh mắt cha tôi nhìn Cơ Phàm Âm lập tức hóa thành sùng bái.
Cơ Phàm Âm cau mày nhìn quanh:
“Đưa họ ra khỏi nơi này trước đi, nhà các người quá tà môn rồi.”
Thấy tôi ngơ ngác, cô ấy đành đập trán, lấy ra thứ gì đó bôi lên mí mắt tôi.
Lạnh lạnh, hôi hôi.
Khi mở mắt ra, tôi chỉ thấy tim mình như ngừng đập.
Quỷ thè lưỡi lòm, quỷ áo moi ruột, quỷ đói, thủy quỷ, quỷ nhà xí, quỷ hút máu, quỷ dâm dục…