Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Kế mẫu hừ lạnh:
「Chỉ Nhu, con không thấy ? Ánh mắt Bàng Sơn Vương vừa rồi nhìn nó, thật sự là dịu dàng như nước!」
Vừa rồi ta chỉ một lòng lo lắng cho t.h.i t.h.ể của mình, không hề chú ý đến thần sắc của Bàng Sơn Vương.
Bây giờ nhìn lại , quả nhiên thấy được sự lo lắng sâu sắc giữa đôi mày của .
「Thả nàng ta ra!」
Kế mẫu từ sau lưng uy h.i.ế.p Bàng Sơn Vương:
「Chuẩn bị một cỗ xe , đợi chúng ta ra khỏi , sẽ thả nó ra!」
「Không thể thả!」
Ta hét lớn với Bàng Sơn Vương.
「Ta c.h.ế.t không đáng tiếc, Vương gia, mau bắt bọn họ lại!」
Bàng Sơn Vương nhìn ta, nghiến răng thốt ra bốn chữ:
「Ta đồng ý với !」
Kế mẫu khống chế ta, dẫn theo Nhiếp Chỉ Nhu, từng bước nhích ra cửa.
Cho đến xuống núi, Bàng Sơn Vương vẫn đi theo ở khoảng cách không xa chúng ta.
Trước lên xe , kế mẫu hăm dọa:
「Không được đi theo!
Bằng không ta sẽ c.ắ.t c.ổ con tiện nhân này!」
Bàng Sơn Vương trừng mắt dữ tợn nhìn kế mẫu.
「Dám nàng ta bị thương, ta nhất định không tha cho !」
Mắt thấy sắp ra đến cổng , kế mẫu vẫn không thả ta ra.
Tay bà ta cầm d.a.o găm cũng càng lúc càng run, thậm chí bắt đầu dặn dò Nhiếp Chỉ Nhu:
「Chỉ Nhu, lát xe ra khỏi , con liền đ.á.n.h ngất xe, chạy thêm một đoạn đường rồi nhảy xe, đi đâu cũng được, đừng quay lại !」
Nhiếp Chỉ Nhu khóc lóc:
「Mẫu thân, người không đi cùng con ?」
「Mẫu thân già rồi, chạy không xa được, chỉ vướng chân con.
Đợi qua cơn sóng gió này, con hãy đến dưới linh vị của phụ thân con, mẫu thân có để ít ngân phiếu ở đó, tiêu xài tiết kiệm một chút.」
Những lời trăng trối ly tử biệt này mà ta hoảng hốt, xem ra bà ta đồng quy vu tận với ta rồi.
Ta tự cứu, đầu óc lại trống rỗng, gấp đến mức vạt áo trước ướt đẫm mồ hôi.
Xe đột nhiên xóc nảy dữ dội, trong nháy mắt, ta thấy bên tai một tiếng hừ ét, d.a.o găm rơi xuống đất.
Nhiếp Chỉ Nhu hét lên:
「Mẫu thân——」
Sau gáy kế mẫu rõ ràng đang cắm một mũi tên lông.
Bàng Sơn Vương dẫn người đuổi theo, xe đã dừng lại.
Ta vội rướn người nhặt d.a.o găm, lại bị Nhiếp Chỉ Nhu nhanh tay hơn.
「Tiện nhân đi c.h.ế.t đi!」
Nàng ta cầm d.a.o đ.â.m về phía ta, đầu óc ta lập tức trống rỗng.
Bên rèm xe đột nhiên có một bàn tay thò vào, nắm chặt lưỡi dao.
Bàng Sơn Vương vén rèm xe lên, lôi Nhiếp Chỉ Nhu xuống xe.
Nàng ta vừa kêu lên một tiếng đau đớn, đã bị thị vệ đè lại.
Bàng Sơn Vương ôm chầm lấy ta, thì thầm:
「Không là tốt rồi.」
Kế mẫu đã c.h.ế.t, Nhiếp Chỉ Nhu bị nhốt vào địa lao.
Bàng Sơn Vương tìm được người năm đó cùng kế mẫu liên thủ hại c.h.ế.t phụ thân ta, người đó đã khai ra toàn bộ——
「Là Nhiếp nhân đã cho ta một khoản tiền, bảo ta kết giao với Nhiếp lão gia ông ra , rồi độc trong của ông !」
Người đó còn giữ lại đường lui, cất giấu nửa gói t.h.u.ố.c độc nhỏ.
Qua kiểm tra, độc này giống với loại độc mà ta và Kiều Nhị trúng .
「 Nhiếp Chỉ Nhu c.h.ế.t thế nào?」
Bàng Sơn Vương hỏi ta.
「Nếu hai người họ thích độc như vậy, thì hãy để nàng ta nếm thử loại t.h.u.ố.c độc này.」
Ta từ chối Bàng Sơn Vương đi cùng, bưng độc đến địa lao.
Nhiếp Chỉ Nhu thấy là ta, liền bám vào song sắt nhà tù c.h.ử.i rủa:
「Tiện tỳ! nghĩ Bàng Sơn Vương sẽ cho Vương phi ? Nằm mơ giữa ban ngày!」
Ta cười, nâng chén lên:
「Vương phi vốn dĩ là ta, là mới đang ảo tưởng!
Ta không Hồng Thúy, ta chính là Nhiếp…
Nhiếp Chỉ Nhu sững sờ một lúc, ngay sau đó phá lên cười như điên.
「Con tiện tỳ nhà điên rồi! Điên rồi!」
Nàng ta không tin, cũng mặc kệ, dù thì tiễn nàng ta lên đường xong, ta cũng nên trở về địa phủ rồi.
Dưới sự khống chế của hai thị vệ, ta đổ độc vào miệng Nhiếp Chỉ Nhu.
Nhìn nàng ta trúng độc, nhìn nàng ta đau đớn nôn ra máu, hệt như t.h.ả.m cảnh của ta lúc trước.
Trong lòng cùng hả hê.
Ra khỏi địa lao, ta ngẩng đầu nhìn trời.
Nắng gắt như đuốc, trời quang mây tạnh, một cánh cửa, ngăn cách mọi tội nghiệt.
Bàng Sơn Vương đi về phía ta, đang cười.
Không giống như nụ cười khẽ thỉnh thoảng trước đây, mà là nụ cười rạng rỡ, nồng nhiệt.
nói:
「Khanh Trần, ta sẽ đợi nàng.」
Khanh Trần là ai?
Ta hỏi, không thể mở miệng được , cơ thể dần dần nhẹ bẫng, trong chốc lát, ta đã quay về địa phủ.
Trên cầu Nại Hà, ta nhận bát canh uống một hơi cạn sạch, ở cuối cầu, ta tạm biệt Mạnh Bà.
「Đa tạ bà bà trước đã đưa con đi gặp Đế, con đi đây.」
Mạnh Bà cười nói:
「Người nên cảm ơn là một người khác, yên tâm đi đi.」
Còn chưa kịp hỏi kỹ, một luồng sức mạnh khổng lồ đã hút ta vào Vãng Môn.
Trong hỗn độn, ta nhớ đến Bàng Sơn Vương, thầm chúc tìm được người hiền thê.
— Ngoại Truyện —
Góc nhìn của nam chính
Khanh Trần giới đã trải qua chín kiếp nạn.
Ta sớm đã sắp xếp ổn thỏa, để nàng kiếp cuối cùng có thể đầu thai vào một gia đình hạnh phúc, lại nhận được tin tức nàng bồi hồi ở địa phủ mấy ngày.
Ta vội đến tìm Phong Đô Đế, chẳng may Khanh Trần cũng vừa đến.
Ta nấp ở hậu điện, nàng cầu xin Phong Đô Đế cho nàng quay về nhân báo thù.
Ta không nỡ để nàng lãng phí thời ở địa phủ, lỡ mất ngày lành đầu thai, để nàng đến nhân mười ngày nửa tháng, ở địa phủ cũng chưa đến một ngày.
Nghĩ đến đây, ta truyền mật ngữ cho Phong Đô Đế: 「Đồng ý với nàng .」
Phong Đô Đế thấp thỏm: 「Thần quân, việc này không hợp quy củ.」
「Ta sẽ giới giúp nàng, cố gắng để nàng sớm trở về, nếu xảy ra chuyện, bản quân sẽ gánh vác.」
Ta đến nhân , vừa mới thi pháp nhập vào thân xác Bàng Sơn Vương, liền cảm ứng được Khanh Trần đã ở phủ.
Ta giả vờ ra việc, để tình cờ gặp Khanh Trần.
Tỳ của Vương phủ lại dám vu khống Khanh Trần, nàng ta có biết Khanh Trần là thần tôn quý trên chín tầng trời không.
Ta không thể biểu hiện trái với tập tính của Bàng Sơn Vương, nên đã lạnh lùng quở trách tỳ , lắng lời thỉnh cầu của Khanh Trần.
ta mang Khanh Trần cưỡi , tóc mai bay phất phới của nàng lướt qua mặt ta, ngứa ran đến tận đáy lòng.
Hai kẻ Nhiếp phủ lại dám dìm Khanh Trần xuống ao.
May mà Bàng Sơn Vương ở này vốn có uy danh, ta lợi dụng thân phận của hắn, đưa Khanh Trần về Vương phủ.
Còn dùng tư tâm sắp xếp nàng hầu trong phòng ta.
Khoảng thời được ở riêng như thế này, trước đây ta chỉ dám mơ tưởng.
Trên chín tầng trời, nàng thanh cao lạnh lùng, ngay cả cười cũng rất ít.
Không ngờ ở nhân lại có dáng vẻ đáng yêu thế này.
Chỉ là ta đã không bảo vệ tốt cho nàng, nàng bị hãm hại, bị hành mấy ngày, gầy rộc cả đi.
Ta cùng đau lòng, cũng cùng hối hận.
Bị cấm pháp thuật, chỉ có thể trách mình năng!
Ta tìm thấy Kiều Nhị, nhìn ra được nàng cùng vui sướng.
Mấy ngày sau, mẹ mẫu tử nhà họ Nhiếp cũng trúng kế sa lưới.
Nàng nói tự mình mang độc đến cho Nhiếp Chỉ Nhu, bảo ta không cần đi cùng.
Lát sau thị vệ nói với ta, nàng đã tự tay đổ độc vào miệng Nhiếp Chỉ Nhu.
Bất luận luân hồi mấy kiếp, nàng vẫn can đảm như vậy.
Không hổ là thần Khanh Trần.
Ta đi theo nàng đến địa phủ, nhìn nàng uống canh Mạnh Bà, đi qua cầu Nại Hà.
Nàng cảm ơn Mạnh Bà.
Bà lão này suýt chút là khai ta ra.
Ta vội vàng thi pháp đưa Khanh Trần vào Vãng Môn.
Cuối cùng, cũng là kiếp cuối cùng rồi.
Huyện úy nhân của huyện Lê Hồ đang kêu la t.h.ả.m thiết trên giường, Khanh Trần sắp ra đời.
Ta triệu hồi bay lượn trên không trung phủ huyện úy, một tiếng kêu trong vắt, hóa ánh sáng vàng b.ắ.n vào phòng của huyện úy nhân.
Tiếng khóc của trẻ sơ vang lên, bà đỡ báo tin mừng: 「 rồi, là một tiểu thư!」
Người trong đều nhìn thấy dị tượng vừa rồi, lũ lượt kéo đến phủ huyện úy, nói huyện úy nhân con gái.
Có người la lớn: 「Tiểu thư này nhất định là chuyển thế!」
Huyện úy cùng vui mừng, mở tiệc ba ngày.
Ta từ trên trời giáng xuống giữa bữa tiệc, mọi người đều kinh hãi, dừng đũa quỳ lạy.
Ta đi đến trước mặt huyện úy nói với ông : 「Ta là thần sứ của chín tầng trời, đặc biệt đến ban tên cho quý , tên là Khanh Trần.」
Ngày Khanh Trần cập kê, ta lại đến tặng quà.
Ta dẫn đến chín con bay lượn trên không.
đập cánh, rũ xuống số lông vũ vàng, mọi người tranh nhau nhặt.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Khanh Trần, ta dùng giọng nói mà tất cả mọi người đều có thể thấy để nói——
「Khanh Trần tiểu thư mệnh cách tôn quý, dù là đế vương cũng không thể trèo cao, chỉ cần ở trong phủ đợi đến năm thiên mệnh, liền có thể phi thăng thần.」
Huyện úy chần chừ: 「Thần tiên nhân, ý của là tiểu cô độc đến già ?」
Ánh mắt Khanh Trần sáng ngời, nhìn ta, lời nói lại là khuyên giải phụ thân nàng:
「Phụ thân, nhi cũng cho rằng nam tử thế tục đều ngu muội, nguyện tuân theo chỉ điểm của tiên nhân.」
Khoảnh khắc đó, ta suýt chút đã tưởng Khanh Trần khôi phục lại thần thức.
Tư thái của nàng, không khác gì lúc ở trên chín tầng trời.
Ngày Khanh Trần trở về, ta cùng các vị tiên đón nàng ở chín tầng trời.
Nàng từ trên lưng nhẹ nhàng đáp xuống, khoan thai bước vào Kim Điện.
Các tiên gia từ Thượng thần trở xuống đều hành lễ cúi đầu——
「Cung nghênh Thượng thần Khanh Trần trở về chín tầng trời.」
Nàng mỉm cười cảm tạ các vị tiên, càng lúc càng đi về phía ta.
Ta và ba vị Thượng thần khác cùng đứng ở vị trí đầu điện, mở cổ quyển ra trước mặt Khanh Trần, mời nàng viết tên mình vào vị trí Thượng thần phương Bắc.
Từ đây, Ngũ phương Thượng thần đã đông đủ.
Khanh Trần đặt bút xuống, ánh mắt nóng bỏng của ta còn chưa kịp thu lại, đã bị nàng bắt gặp.
Trong mắt nàng có ý trách móc, cũng có ý trêu chọc.
「Hoài U Thần quân, khiến ta ở vậy năm mươi năm, món nợ này, chúng ta tính toán một chút.」
-HẾT-
☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn beta ~ ☕️
Chào mọi người! Bộ truyện này được mình beta từ phần mềm dịch.
Beta truyện này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂
Nếu bạn thấy truyện đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi beta truyện thôi chứ chưa giàu được từ truyện đâu huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):
NGUYEN THI XUAN
MB 0977309504
💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏
🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí cả buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có liền 1 bộ truyện mới
🔸 50k – mình ra truyện mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không , đọc chùa đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu beta – vì đam mê, sống nhờ 😎