Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

31 - Hết

31.

Tui giật mình.

Tui không muốn nói chuyện nhưng miệng tui lại như có ý thức của riêng nó: “Có ý ?”

Tiền Tiền tổng quấn chặt khăn tắm trên người: “Sáng hôm đó ngủ dậy anh cũng cảm thấy bất bình .”

“Anh như bị ai nhập phải vậy, không tài khống chế được chính mình.”

“Em không biết đâu, lúc nhìn em ra đi, anh.. anh cảm tim anh nát tan rồi á!” Vành ổng đỏ bừng.

Ngực tui

“Nhưng anh không thể khống chế được như thể, như thể giới này muốn cưỡng chế tách anh ra vậy.”

“Mấy tháng nay anh sống không bằng chớt, ngày cũng ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ.” Ổng cười khổ: “Danh tiếng anh đi tong rồi.”

“Vậy anh bình lại rồi?”

Ổng nhoẻn miệng cười: “Hôm nay anh với, với cô kia lái du thuyền ra biển…”

“Khoan đã!” Tui ngắt lời ổng: “Hôm nay có mưa lớn, bão sắp đổ bộ đấy hai người không biết à?”

“Anh biết!” Tiểu Tiền tổng bất đắc dĩ nói: “Nhưng cô kia bảo muốn ngắm hải âu vật lộn trong gió! Nói cảm đặc biệt giống với bản thân không khuất phục vận mệnh!”

Tui cạn lời.

“Em đừng nói, đúng là có hải âu thật, anh tưởng mấy thứ được học trên sách giáo khoa là giả đây này.”

“Lúc ấy anh ngồi trên thuyền, nhìn mấy con chim nhỏ kia, trong anh chợt toát ra suy nghĩ.”

“Anh cảm thấy, nếu buộc phải nghe theo sự sắp đặt của người khác, kết hôn với người phụ nữ mình hoàn toàn không yên, sống hết đời theo ý của người khác, chẳng thà anh c.h.ế.t đi cho rồi.”

đó thì ?”

đó anh liền nhảy biển.”

?

? ?

“Anh đùa đấy à?” Tui kinh ngạc nhìn ổng.

“Không mà.” Tiểu Tiền tổng ngẩng chân thành nói: “Anh nhảy biển thật, em qua đấy nếm thử xem, trên người anh vẫn mặn lắm.”

Đà mế (đừng)! Không thể nhé xùy xùy xùy xùy! 

đó thuyền viên cứu anh lên, không thì anh cũng suýt c.h.ế.t thật.”

Lòng tui như thắt lại, không nói lời.

Ổng lại cười, cười vẻ vô .

“Nhưng trong khoảnh khắc anh nhảy biển, anh cảm được anh tự do rồi.

“Bây giờ anh đã bình thật rồi, em nhìn xem, không ở cạnh em anh cũng không phải làm theo kịch bản nữa.”

Tui ấp úng: “Vậy giờ anh về tìm em làm ?”

Tiểu Tiền tổng buông chén , đứng dậy đi về phía tui, hơi ẩm ướt trùm lấy tui.

Khác với lần đụng chạm nhẹ nhàng khi , lần này ổng , tui cảm ấm áp cọ lên mặt tui, dính lên môi tui.

Hơi mặn.

“A Đỗ.” Ổng khẽ thở dài tai tui: “Anh về rồi.”

Ngoại truyện

Hôm nay tổng giám đốc Tiền vẻ đưa tui đi dạo phố.

bước vào cửa hàng hai người chúng tui đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở cửa hàng cạnh.

Văn Nhược đang khoác một người đàn cao lớn, người đàn tóc vuốt ngược chải chuốt bóng bẩy sáng láng, móc một tấm thẻ đen từ trong túi ra, nói câu thoại mà hai chúng tui nghe nhiều thuộc.

“Trừ này này, lại gói hết cho tôi!”

“Làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ thỏa mãn hết mọi yêu cầu của em!”

Thân mình em gái bán hàng trông cũng quen cạnh khẽ .

Tui và Tiểu Tiền tổng liếc nhìn nhau.

Xem ra giới này cảm nhận được quyết tâm thà chớt cũng không chịu khuất phục của Tiểu Tiền tổng, biết kịch bản không thể không tiếp tục dứt khoát thay người luôn.

này cũng tốt, mọi người đâu lại vào đấy, cả nhà .

“Đừng nhìn nữa, có đẹp đâu.” Tiểu Tiền tổng kéo tui đang ham hóng hớt ra: “Không phải em muốn mua váy à?”

“Em xem này được không, anh cảm thấy rất hợp với em?”

này không được, quá ngắn!”

Tui cầm đống váy ổng đưa vào phòng thử đồ.

Nhưng tui rất không !

Bởi vì mỗi lần tui thay váy xong ổng đều ngậm miệng không nói câu .

Rõ ràng ngày Văn Nhược mặc ổng cũng khen đẹp mà.

Tui hơi không : “Vì anh không khen em đẹp?”

Tiểu Tiền tổng kéo kéo tui qua một .

“Em bị ngốc à, khen đẹp rồi mặc cả được?!”

Tiểu Tiền tổng đúng là quá đáng ghét.

Ổng nói đã lâu rồi ổng không mì, ngày cũng quấn lấy tui đòi tui dẫn ổng đi hàu tươi nhất béo nhất.

Tui nói tui thấy ổng trông như con hàu biểu.

Ổng giận dỗi, hỏi có phải tui hết thích ổng rồi không.

Cũng không phải hết thích, mà vì tui không muốn ra đường cho lắm.

Cũng tại đó ổng ra đường làm chúa hề quá nhiều, ngày cũng đi Văn Nhược như đi diễn lưu động, tấu hài khắp nơi.

Bây giờ hai chúng tui ra khỏi cửa gặp phải người quen, là người ta sẽ dùng ánh lạ nhìn ổng.

Một người mất mặt dù cũng đớn hơn hai người mất mặt gặp tình huống kiểu vậy tui cách xa ổng chút, làm bộ như không quen ổng.

Người trong giới bây giờ không gọi ổng là hai trăm vạn nữa, mà bây giờ đều gọi ổng là họ Tiền đó.

Bởi vì lúc ổng ra ngoài với Văn Nhược sẽ giới thiệu với người ta đây là người phụ nữ của họ Tiền này.

bây giờ hai chúng tui không cần ra ngoài thì sẽ không ra.

Không ra cũng được như Tiểu Tiền tổng nghĩ nghĩ lui, cuối nghĩ ra được một cách.

Ổng gọi cho chủ cửa hàng bảo hôm nay ổng hết, kêu chủ nhà tui nấu mì. 

Tui nhìn bộ dạng vung quá trán của ổng, không nhịn được nói: “ giờ anh không mặc cả đi?”

Ổng đi xoa xoa mặt tui.

“Mặc cả là một thú đó, em hiểu hông?”

Được rồi.

chủ , tiên là bày tỏ sự tán thưởng với nơi ở xa hoa của Tiểu Tiền tổng, đó mở tải to trong ra cho chúng tui nhìn: “Lúc tôi đây hay gặp “Chị hai” ra biển đánh bắt hải sản về. Anh xem đi, cô xem đi, nguyên này đều là đồ tươi đấy!”

Mùi tanh của biển nháy mặt òa vào mặt.

Chiếc túi như sắp ụp vào tui luôn rồi, tui bất đắc dĩ giả bộ hứng thú cũng tiến lên nhìn thoáng qua.

Vãi ò, đúng là to thật, cũng phải to ngang bàn tui ấy chứ, đây mẹ nó là hàu biển thành tinh à?

Anh trai đắc ý cười cười, đội mũ trắng lên rồi đi vào nhà bếp.

Tui len lén tám nhảm với Tiểu Tiền tổng: “Anh nói xem ổng trọc đeo mũ bếp làm ?”

Tiểu Tiền tổng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chắc là cảm nghi thức nhỉ?”

Hàu biển tươi quả nhiên không tầm , chất đầy tràn một bát to, tui gần như không thấy mì đâu nữa rồi.

Tui nếm thử, hương vị quả nhiên không giống với lần tui đi .

Chắc tại nhiều thêm hương vị “chua” thấy ớn của tình yêu nhỉ.

Làm xong đồ , anh trai lên tiếng chào tạm biệt, ổng để lại hàu biển cho chúng tui, bảo chúng tui mai hấp lên mà .

Tiểu Tiền tổng chắc cảm thấy được hời hớn ha hớn hở xách hàu biển đi.

Trong lòng tui thầm nói tiền anh trả đủ mười tải hàu ấy chứ, rõ là một quả boa hời rồi.

Tối hôm đó không hiểu tui cảm như Tiểu Tiền tổng cứ cố ý ngọ nguậy lui cạnh tui.

Tui xem ti vi, ổng dựa vào người tui.

Tui đi rửa mặt, ổng cũng dán lưng tui.

Tui đi tắm, ổng cũng đòi đi vào theo.

Tui nói đà mế (không nha cưng), rồi đóng cửa “cộp”, là ổng đứng ngoài cào cửa như cún.

Tắm rửa hồi lâu, tiếng cào cửa ngoài cuối cũng chịu dừng.

Tui cho là ổng đi rồi, thử hé cửa ra lấy khăn mặt trong tui.

mở cửa, nguyên thân người to lớn cứ chen vào.

Không biết Tiểu Tiền tổng cởi quần áo ra từ giờ rồi, bước mau , đệm phải tui rồi đẩy tui lên tường nhà vệ sinh.

vòi qua sen đổ “ào ào ào” xối ướt người ổng trong chớp .

Con ngươi nâu nhạt của sáng như châm lửa, dòng bị hàng mi cong dài cản lại thuận theo khóe chảy cánh môi hồng hồng rồi lại uốn lượn dọc vùng n.g.ự.c rắn chắc.

Tui nhìn bờ môi óng ánh của ổng, không nhịn được nuốt miếng.

Giữa trưa ngày hôm , tui nhân lúc Tiểu Tiền tổng đang ngủ, len lén ném túi hàu kia đi.

Má nó, hàu hàu , đừng nữa!

– Hết –

Tùy chỉnh
Danh sách chương