Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

lúc ấy, một thị nữ tiến lại gần ta rồi quỳ sụp :

“Thưa nương nương, nô tỳ là Ngọc Diệu – cung nữ bên điện Tiên hoàng hậu, giờ được phân về trông coi điện Cẩm Hoa.

Các vị nương nương trong cung đều có xuất thân danh giá, vì Thái tử điện hạ, xin nương nương hãy để họ vào.

Người chỉ cần ngồi yên ở đây, thấy người còn tuổi, họ sẽ không làm khó dễ đâu ạ.”

Ta nhận ra nàng ta. Tỷ tỷ từng nhiều lần nhắc tới Ngọc Diệu – thông minh lanh lợi, lại hiểu lễ nghĩa.

Ta nhìn ra ngoài cửa, rồi lại nhìn đám người quỳ kín đất, nhàng gật : “Được.”

Những người tiên được vào là các phi trong cung.

Ai nấy đều ăn vận lộng lẫy cao quý, ánh khi nhìn ta không hề che giấu sự soi xét và bất mãn.

Bọn họ sao có cam tâm? Vị trí Hoàng hậu tranh đấu bao năm ròng, cuối cùng lại rơi vào tay một nha như ta.

Họ miễn cưỡng hành lễ, rồi rất nhiên ngồi ghế đã được chuẩn bị sẵn, thậm chí chẳng buồn chờ ta nói “miễn lễ”.

Ta biết, đến lượt phải lên tiếng rồi.

Các ma ma bên cạnh đều thấp thỏm nhìn ta, ta lỡ lời khiến người khác chê cười.

Ta học theo dáng mẫu từng thấy ở đích mẫu, nở một nụ cười nhã nhặn:

“Để các tỷ tỷ phải đợi lâu, do tiết trời mát mẻ nên bản cung hơi tham ngủ một chút, làm phiền người rồi!”

Lời vừa dứt, sắc họ dịu lại, chỉ cười nói không dám.

Ta bảo các ma ma đem lễ gặp ra, lần lượt tặng từng người.

Dù là tiểu Hoàng hậu, cũng vẫn là Hoàng hậu. Có coi thường ta, họ cũng không dám biểu hiện rõ ràng.

Dù sao nơi này nhiều tai , nếu để lộ sơ hở, hậu cung lại nổi sóng gió.

Người ngồi bên dưới mỉm cười nói:

“Hoàng hậu nương nương mới nhập cung, hẳn còn lạ lẫm với người. Nếu có nhớ nhà, cứ tìm chúng thần phi trò chuyện là được.”

Nàng ta xinh đẹp tựa tiên, lời nói mềm mỏng dễ nghe khiến ta lập tức có thiện cảm:

“Quý phi tỷ tỷ đẹp thật đấy, nhìn tỷ khiến ta nhớ đến đại tỷ.”

Nghe vậy, nàng mỉm cười ôn hòa:

“Đa tạ nương nương quá khen, thần thiếp chỉ là nhan sắc tầm thường, sao dám so với Tiên hoàng hậu.”

Ta chỉ về chiếc ghế bên cạnh:

“Tỷ đến ngồi cạnh ta đi, trong cung nhiều tỷ tỷ như vậy, nhờ tỷ giới thiệu giúp, kẻo này lỡ miệng nói nhầm lại làm trò cười.”

Quý phi nghe xong liền thong thả tiến đến, giới thiệu sơ lược từng người một.

Hậu cung không nhiều phi , nhưng ai nấy đều là thiên kim tiểu thư của các đại gia tộc, không ai dễ đối phó.

Chè trên bàn để lâu đã nguội, các cung nữ lại thay ấm mới.

Ta tay cầm chén chè, không ngờ thành chén nóng bỏng, tay ta giật , làm chén nghiêng đổ.

Quý phi vội vàng tay chặn lại, ngăn chè đổ vào người ta.

lúc , Hoàng thượng bước vào, nghe tiếng kêu thất liền nhanh chân chạy đến ôm ta dậy.

Ngài cầm tay ta, nhìn đi nhìn lại, chắc chắn ta không bị bỏng mới yên tâm.

Các phi đồng loạt hành lễ, nhưng Hoàng thượng không buồn lại, chỉ tay chạm vào chén chè trên bàn.

Chợt bật cười lạnh:

“Quý phi trông coi Lục cung kiểu gì vậy? Một nơi to như điện Cẩm Hoa, mà đến một chén chè cũng không hầu hạ tử tế.

Chè nóng như vậy mà mang ra hầu hạ Hoàng hậu?”

Quý phi quỳ , giọng:

“Là thần thiếp thất trách.”

“Đã vậy thì để Hiền phi và Vãn Chiêu cùng hỗ trợ nàng đi.”

người đồng “Tuân chỉ”.

Ta nhìn cảnh ấy mà không biết phải làm sao – thì ra, một khi Thiên tử nổi giận, lại có đáng đến vậy.

Tay ta vẫn bị Hoàng thượng nắm chặt, ta bối rối không biết có nên quỳ theo không.

Ngài lại nói tiếp:

“Về nếu không có chuyện gì quan trọng, không được quấy rầy Hoàng hậu.”

Lời đã rõ ràng, ý đuổi người cũng không hề che giấu.

Quý phi giấu bàn tay bị bỏng vào tay áo, cố nở nụ cười hiền hậu:

“Thần thiếp cáo lui.”

Khi tất cả đã rời đi, Hoàng thượng mới buông tay ta ra.

“Tiểu hài tử, có bị dọa không?”

Ta khô khốc :

“Không ạ.”

Ngài nhéo má ta, cười nói:

“Về để ý mấy nàng xấu tính . Ngươi chỉ cần vui lớn lên là được.”

“Nhưng mà… Hoàng thượng ca ca, ma ma nói, thiếp là Hoàng hậu, Hoàng hậu không như vậy.”

nghe họ nói bậy, ngươi cứ là chính . con thì phải có dáng con.”

Nhưng mà…

Trong lòng ta có chút hoặc – thân từng dạy ta phải mau chóng trưởng thành, có như vậy mới bảo được Thái tử.

Nếu ta mãi là một đứa , thì sao bảo được tôn nhi bé của ?

Nghĩ vậy, ta liền hỏi ra.

Hoàng thượng bật cười:

“Nhi tử của trẫm, trẫm bảo . Việc người lớn, tiểu nhi chớ can dự.”

Ờ…

Công phu đấu đá hậu cung còn chưa kịp dùng, ta đã bị Hoàng thượng tống thẳng vào học đường.

Ngài còn “tốt bụng” dựng cho ta một thân phận giả – Quận chúa Hà, biểu tỷ của Thái tử.

Ban ngày ta cùng Thái tử học hành trong học cung, buổi tối lại phải qua bài kiểm tra của tỷ phu.

Thái tử còn tuổi mà đã học Luận Ngữ, còn ta… mới học vẹt Tam Kinh.

Ta học mãi chưa xong, Thái tử đã thuộc làu làu, hai tử cùng quay sang nhìn ta bằng ánh khinh bỉ!

Ngày xưa ở nhà họ Vương, chẳng ai bắt ta học chữ.

thân luôn nói: “Biết đọc là đủ. Nữ nhi không cần thi cử, học nhiều làm gì.”

Đích mẫu mỗi lần nghe vậy đều cười lạnh:

“Thế sao ép Vân Dực học? Nàng ấy là trưởng nữ, lại phải gánh một nửa cơ nghiệp dòng họ.”

Bà không muốn ta học nhiều.

Bà luôn nói: “Nữ nhi đọc sách nhiều sẽ khổ.

Sách có muôn vàn thế giới, nhưng nữ nhi lại bị nhốt trong tường son, chẳng đi đâu được.

Chi bằng biết đến thế giới ngoài kia, khỏi hối tiếc cả đời.”

Đích mẫu học thức uyên thâm, không thua kém nam nhân, nhưng chưa bao giờ dám lộ tài.

Bởi vì bà là tiểu thư dòng dõi thế gia, mà thế gia chỉ cần một người đích mẫu đảm , không cần một nữ tử tài hoa.

Tất nhiên, chỉ là suy đoán của ta qua lời nói bóng gió. Không chắc sai.

lúc ấy, một thị nữ tiến lại gần ta rồi quỳ sụp :

“Thưa nương nương, nô tỳ là Ngọc Diệu – cung nữ bên điện Tiên hoàng hậu, giờ được phân về trông coi điện Cẩm Hoa.

Các vị nương nương trong cung đều có xuất thân danh giá, vì Thái tử điện hạ, xin nương nương hãy để họ vào.

Người chỉ cần ngồi yên ở đây, thấy người còn tuổi, họ sẽ không làm khó dễ đâu ạ.”

Ta nhận ra nàng ta. Tỷ tỷ từng nhiều lần nhắc tới Ngọc Diệu – thông minh lanh lợi, lại hiểu lễ nghĩa.

Ta nhìn ra ngoài cửa, rồi lại nhìn đám người quỳ kín đất, nhàng gật : “Được.”

Những người tiên được vào là các phi trong cung.

Ai nấy đều ăn vận lộng lẫy cao quý, ánh khi nhìn ta không hề che giấu sự soi xét và bất mãn.

Bọn họ sao có cam tâm? Vị trí Hoàng hậu tranh đấu bao năm ròng, cuối cùng lại rơi vào tay một nha như ta.

Họ miễn cưỡng hành lễ, rồi rất nhiên ngồi ghế đã được chuẩn bị sẵn, thậm chí chẳng buồn chờ ta nói “miễn lễ”.

Ta biết, đến lượt phải lên tiếng rồi.

Các ma ma bên cạnh đều thấp thỏm nhìn ta, ta lỡ lời khiến người khác chê cười.

Ta học theo dáng mẫu từng thấy ở đích mẫu, nở một nụ cười nhã nhặn:

“Để các tỷ tỷ phải đợi lâu, do tiết trời mát mẻ nên bản cung hơi tham ngủ một chút, làm phiền người rồi!”

Lời vừa dứt, sắc họ dịu lại, chỉ cười nói không dám.

Ta bảo các ma ma đem lễ gặp ra, lần lượt tặng từng người.

Dù là tiểu Hoàng hậu, cũng vẫn là Hoàng hậu. Có coi thường ta, họ cũng không dám biểu hiện rõ ràng.

Dù sao nơi này nhiều tai , nếu để lộ sơ hở, hậu cung lại nổi sóng gió.

Người ngồi bên dưới mỉm cười nói:

“Hoàng hậu nương nương mới nhập cung, hẳn còn lạ lẫm với người. Nếu có nhớ nhà, cứ tìm chúng thần phi trò chuyện là được.”

Nàng ta xinh đẹp tựa tiên, lời nói mềm mỏng dễ nghe khiến ta lập tức có thiện cảm:

“Quý phi tỷ tỷ đẹp thật đấy, nhìn tỷ khiến ta nhớ đến đại tỷ.”

Nghe vậy, nàng mỉm cười ôn hòa:

“Đa tạ nương nương quá khen, thần thiếp chỉ là nhan sắc tầm thường, sao dám so với Tiên hoàng hậu.”

Ta chỉ về chiếc ghế bên cạnh:

“Tỷ đến ngồi cạnh ta đi, trong cung nhiều tỷ tỷ như vậy, nhờ tỷ giới thiệu giúp, kẻo này lỡ miệng nói nhầm lại làm trò cười.”

Quý phi nghe xong liền thong thả tiến đến, giới thiệu sơ lược từng người một.

Hậu cung không nhiều phi , nhưng ai nấy đều là thiên kim tiểu thư của các đại gia tộc, không ai dễ đối phó.

Chè trên bàn để lâu đã nguội, các cung nữ lại thay ấm mới.

Ta tay cầm chén chè, không ngờ thành chén nóng bỏng, tay ta giật , làm chén nghiêng đổ.

Quý phi vội vàng tay chặn lại, ngăn chè đổ vào người ta.

lúc , Hoàng thượng bước vào, nghe tiếng kêu thất liền nhanh chân chạy đến ôm ta dậy.

Ngài cầm tay ta, nhìn đi nhìn lại, chắc chắn ta không bị bỏng mới yên tâm.

Các phi đồng loạt hành lễ, nhưng Hoàng thượng không buồn lại, chỉ tay chạm vào chén chè trên bàn.

Chợt bật cười lạnh:

“Quý phi trông coi Lục cung kiểu gì vậy? Một nơi to như điện Cẩm Hoa, mà đến một chén chè cũng không hầu hạ tử tế.

Chè nóng như vậy mà mang ra hầu hạ Hoàng hậu?”

Quý phi quỳ , giọng:

“Là thần thiếp thất trách.”

“Đã vậy thì để Hiền phi và Vãn Chiêu cùng hỗ trợ nàng đi.”

người đồng “Tuân chỉ”.

Ta nhìn cảnh ấy mà không biết phải làm sao – thì ra, một khi Thiên tử nổi giận, lại có đáng đến vậy.

Tay ta vẫn bị Hoàng thượng nắm chặt, ta bối rối không biết có nên quỳ theo không.

Ngài lại nói tiếp:

“Về nếu không có chuyện gì quan trọng, không được quấy rầy Hoàng hậu.”

Lời đã rõ ràng, ý đuổi người cũng không hề che giấu.

Quý phi giấu bàn tay bị bỏng vào tay áo, cố nở nụ cười hiền hậu:

“Thần thiếp cáo lui.”

Khi tất cả đã rời đi, Hoàng thượng mới buông tay ta ra.

“Tiểu hài tử, có bị dọa không?”

Ta khô khốc :

“Không ạ.”

Ngài nhéo má ta, cười nói:

“Về để ý mấy nàng xấu tính . Ngươi chỉ cần vui lớn lên là được.”

“Nhưng mà… Hoàng thượng ca ca, ma ma nói, thiếp là Hoàng hậu, Hoàng hậu không như vậy.”

nghe họ nói bậy, ngươi cứ là chính . con thì phải có dáng con.”

Nhưng mà…

Trong lòng ta có chút hoặc – thân từng dạy ta phải mau chóng trưởng thành, có như vậy mới bảo được Thái tử.

Nếu ta mãi là một đứa , thì sao bảo được tôn nhi bé của ?

Nghĩ vậy, ta liền hỏi ra.

Hoàng thượng bật cười:

“Nhi tử của trẫm, trẫm bảo . Việc người lớn, tiểu nhi chớ can dự.”

Ờ…

Công phu đấu đá hậu cung còn chưa kịp dùng, ta đã bị Hoàng thượng tống thẳng vào học đường.

Ngài còn “tốt bụng” dựng cho ta một thân phận giả – Quận chúa Hà, biểu tỷ của Thái tử.

Ban ngày ta cùng Thái tử học hành trong học cung, buổi tối lại phải qua bài kiểm tra của tỷ phu.

Thái tử còn tuổi mà đã học Luận Ngữ, còn ta… mới học vẹt Tam Kinh.

Ta học mãi chưa xong, Thái tử đã thuộc làu làu, hai tử cùng quay sang nhìn ta bằng ánh khinh bỉ!

Ngày xưa ở nhà họ Vương, chẳng ai bắt ta học chữ.

thân luôn nói: “Biết đọc là đủ. Nữ nhi không cần thi cử, học nhiều làm gì.”

Đích mẫu mỗi lần nghe vậy đều cười lạnh:

“Thế sao ép Vân Dực học? Nàng ấy là trưởng nữ, lại phải gánh một nửa cơ nghiệp dòng họ.”

Bà không muốn ta học nhiều.

Bà luôn nói: “Nữ nhi đọc sách nhiều sẽ khổ.

Sách có muôn vàn thế giới, nhưng nữ nhi lại bị nhốt trong tường son, chẳng đi đâu được.

Chi bằng biết đến thế giới ngoài kia, khỏi hối tiếc cả đời.”

Đích mẫu học thức uyên thâm, không thua kém nam nhân, nhưng chưa bao giờ dám lộ tài.

Bởi vì bà là tiểu thư dòng dõi thế gia, mà thế gia chỉ cần một người đích mẫu đảm , không cần một nữ tử tài hoa.

Tất nhiên, chỉ là suy đoán của ta qua lời nói bóng gió. Không chắc sai.

Tùy chỉnh
Danh sách chương