Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

“Sắp , nghe đâu là cuối năm. Tính ra cũng năm trăm vạn đấy.”

đó mua một căn hộ cao cấp trên thành phố, sắm thêm chiếc xe, thế là cuộc sống thoải mái . Sao bé Thu Ninh này lại không có số hưởng thế nhỉ?”

“Nó ngu dốt trách ai ?”

Cả nhà tôi đều nghe rõ cuộc trò chuyện của họ phía tường rào.

và anh trai tôi tức nghẹn, định ra mặt cãi lại, nhưng bị cha tôi kéo lại, xua nhạt: “Nhà bọn họ vậy, có tiền cũng chẳng sống tốt đâu.”

“Đợi một lát.”

Tôi nghịch ngợm, bưng một chậu nước bẩn đi ra ngoài, vờ không cha đứng đó.

“Chà, chào chú Hà, chào dì Mã, chú dì mới chơi bài về ạ?”

Hai người họ liếc nhìn tôi, giả bộ gật đầu, tỏ vẻ rộng lượng trước mặt mọi người.

Tôi quét mắt đánh chiếc xe điện cà tàng họ cưỡi , thản nhiên hất cả chậu nước bẩn xuống đất, nhếch mép nói đầy ẩn ý:

“Hôm Hà cưới hoành tráng ghê, cả chục chiếc xe cưới sang trọng, đều là thuê à?”

“Chậc chậc chậc, số tiền đó để mua hẳn một chiếc có phải tốt hơn không? Giữa trưa nắng chang chang thế này, lại để chú dì xe điện thế này à?”

Nói xong, tôi mỉm chào những người xung quanh quay lưng bước vào nhà.

Không ngoài dự đoán, phía lập tức truyền giọng cha : “Bây giờ nhà tôi cũng mua xe, là chưa chọn thôi!”

tiếp lời: “Đúng thế, chúng ta không thèm mấy chiếc rẻ tiền kia, đương nhiên phải chọn loại tốt nhất !”

sân, chàng ngốc đang dọn dẹp đống vật liệu xây dựng, nghe cuộc nói chuyện bên ngoài.

Vừa tôi bước vào, anh lập tức buông xẻng tới, dính sát lấy tôi, ngượng ngùng lấy ngón gãi nhẹ vào lòng bàn tôi, giọng tủi thân:

“Anh cũng muốn mua xe cho Tiểu Ninh, nhưng anh không có tiền.”

Dư Tú đứng cạnh cũng ủ rũ cúi đầu, lộ rõ vẻ khó xử.

Tôi bật , nhéo nhẹ mũi anh : “Nghĩ thế, em cố tình chọc giận bọn họ thôi.”

Chàng ngốc không hiểu, dụi đầu vào vai tôi một chú cún , vẫn còn ỉu xìu vì không thể mua xe cho tôi.

11.

Việc kinh doanh thuận lợi hơn tôi tưởng rất nhiều.

Thời trang nam và thời trang trung niên vốn không phải thị trường đại chúng, cộng thêm có anh trai và chị dâu hỗ trợ phía , tôi bắt nhịp cực kỳ nhanh.

Chàng ngốc trở thành người mẫu nam của tôi, anh có gương mặt đẹp, dáng người cao ráo, bờ vai rộng, trời sinh là một cái treo quần áo hoàn hảo. Mỗi lần anh thay đồ, bình luận livestream lại náo loạn cả lên.

Quan trọng nhất là tính cách anh rất dễ chịu, nào cũng ngây ngô, thỉnh thoảng còn có vài hành động trẻ đáng yêu, cực kỳ chiếm cảm tình người xem.

Người mẫu cho quần áo trung niên là Dư Tú. Ban đầu tôi không đặt quá nhiều hy vọng vì bà gầy gò khô khốc, nhưng không ngờ hiệu quả chẳng kém cạnh chàng ngốc. cần chỉnh trang một chút, thay bộ quần áo mới, có thể rõ hồi trẻ bà cũng có nhan sắc không tệ.

Không ai biết rằng, một người từng là góa phụ tận đáy xã hội ở nông thôn, một người nhỏ bị bắt nạt, nay lại nhận thiện ý lớn nhất đời thế giới mạng xã hội rộng lớn.

khi chúng tôi đang làm ăn phát đạt, bên nhà Hà lại đang vung tiền nước.

Tôi quá hiểu gia đình này, họ không chịu kích thích, nhất là khi người kích thích họ lại chính là đứa dâu của họ. Hôm tôi xây nhà, cần vài ba câu nói chọc trúng chỗ ngứa, chẳng bao lâu bọn họ thật sự đi mua xe.

Tôi tìm kiếm bằng ảnh trên vòng bạn bè của Hà , gần cả trăm vạn.

kết hôn, vì muốn làm màu với tôi, nhà anh ta gần vét sạch tiền tiết kiệm, bây giờ tiền đền bù còn chưa tới , dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chắc chắn là đi vay, trông chờ vào khoản tiền cuối năm để trả nợ.

“Anh nó mua nổi chứ chắc nuôi nổi cái xe này. Tiền đền bù kiểu cũng bị nó tiêu sạch thôi.”

Anh trai tôi nhắn vào nhóm gia đình, kêu gọi họ hàng vào like và comment dưới bài khoe xe của Hà , tâng bốc anh ta lên tận trời.

Anh ta đắc ý mức mỗi ngày đều lái xe sang trọng của mình vòng quanh làng.

nhà tôi, anh ta còn cố ý dừng xe lại, mở bước xuống, vừa đi quanh xe vừa bĩu môi: “Cái xe này có tốt đâu nhỉ? Sao mà đáng gần trăm vạn chứ? Ôi trời, cái đường nát này làm mòn cả lốp xe của tôi !”

Tôi và chàng ngốc cầm bát cơm, ngồi xổm trên bậc vừa ăn vừa im lặng nhìn anh ta diễn trò.

“Tiểu Ninh, bây giờ chúng ta có thể mua chiếc xe này không?”

“Có thể, nhưng không mua.”

“Tại sao?”

“Bà cụ đầu làng bị liệt nửa người mà còn đi vài bước. Chiếc xe này dừng trước nhà ta nửa tiếng mà vẫn chưa nhúc nhích nổi.”

“Vậy đúng là không nên mua .”

đang dương dương tự đắc bỗng tôi và chàng ngốc kề đầu thầm thân mật, tức mức muốn bốc khói, nghiến răng mắng một câu: “Hai đứa ngu c.h.ế.t tiệt!”

đó đùng đùng đóng sập xe, đạp ga phóng đi.

Tôi hết trò vui, kéo chàng ngốc về phòng ngủ trưa, mới quay lưng đi nghe “rầm” một tiếng vang dội.

Tiếp theo là tiếng thét thất thanh của phụ nữ vọng lại xa:

“Xe nhà ai lao xuống mương thế? Mau tới giúp một đi! Cứu người với!”

À há…

“Tiểu Ninh, Hà Cẩu Thỉ* lái xe xuống mương làm vậy?”

(*) Cẩu thỉ: Phân chó.

“Kệ anh ta đi, anh ta đang rửa xe đấy.”

12.

Hai gian nhà ngói nhà nứt toác khắp nơi, mưa xuống dột, nền đất ẩm ướt dễ trơn trượt, muốn dùng nước và điện cũng bất tiện. Tôi tính toán số tiền , đủ để phá đi xây lại một căn nhà nhỏ.

Chớp mắt sắp Tết, căn nhà cũng gần hoàn thiện. Tôi và chàng ngốc mua rất nhiều đồ trang trí màu đỏ, khiến căn nhà còn rực rỡ hơn cả ngày cưới.

Bên nhà nào cũng dán mắt vào tôi, ngay cả đi chợ cũng phải cố tình đi vòng qua nhà tôi.

Nhìn nhà tôi xây nhà lầu, lại còn mua một chiếc xe van xăng bốn, năm vạn, cuộc sống ngày càng khấm khá, họ bắt đầu rình mò xem tôi lấy tiền đâu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương