Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thấy tôi chìm hồi ức ngẩn , Chu Bách Lân đưa tay xoa đầu tôi.
Giống hồi nhỏ.
Tôi né tránh, chút không dám nhìn thẳng mắt anh ấy.
Chu Bách Lân không để :
“Đừng sợ, mọi sẽ tốt đẹp thôi.”
Anh ấy biết tôi ruột chịu nhiều uất ức, cũng biết tôi gả cho Lục Ngạn Thần sống mơ mơ màng màng mấy năm.
“Cảm ơn anh, em sẽ cố gắng.”
13
sóc hai bố con Lục Ngạn Thần năm năm, tôi đã hình thành thói quen bận rộn.
, thời gian dành cho bản thân và dành cho khác, cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Giá trị mẹ toàn thời gian thấp kém.
Bỏ thời gian nhiều nhau, cảm giác giá trị nhận được lại thấp.
Thậm chí không được nhận.
ty thì khác, Chu Bách Lân tự mình dẫn tôi theo dõi dự án, dạy tôi xem báo cáo.
họ Lục, tôi cũng từng hỏi Lục Ngạn Thần, tôi thể ngoài việc không.
Lần nào, anh ấy cũng lấy lý do Lục Thanh còn nhỏ, lá chắn.
Bình luận ngưỡng mộ tràng, cảm thấy vợ tổng tài bá đạo không cần đi , sóc tốt gia đình nhỏ được.
, tôi không muốn trở thành phụ thuộc bất kỳ ai.
Tôi chính tôi.
Cho dù bông lúa không đáng chú , cũng hy vọng thể trưởng thành theo dáng vẻ mình mong đợi.
Tôi bận tối tăm mặt mũi, căn bản không rảnh để xảy họ Lục.
14
Sau khi nhận giấy ly hôn, Lục Ngạn Thần cảm giác không chân thực.
Tưởng đã rời hơn tháng rồi.
Trong từ ngăn nắp gọn gàng, trở nên lộn xộn.
Anh ấy thuê giúp việc chuyên nghiệp dọn dẹp.
Lục Thanh quá kén chọn, này không ăn kia không ăn, đặc biệt thích nổi giận.
Không vừa liền đập bát.
Lục Ngạn Thần nhớ tới từ nhỏ lớn, đều Tưởng đồ ăn phụ cho Lục Thanh, thậm chí cô ấy còn thi lấy chứng chỉ chuyên gia dinh dưỡng.
Mẹ vợ vừa dỗ dành cháu trai, vừa oán trách không ngừng:
“Chắc chắn con nhỏ Tưởng kia hư thằng , vứt bỏ cục diện rối rắm không quản, không nhân tính!”
Trong đầu Lục Ngạn Thần, hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn ấm ức Tưởng .
trong căn này, nếu cô ấy dám mắng Lục Thanh câu, mẹ vợ nhất định sẽ lập tức mắng tới tấp, mắng đủ mười hai tiếng đồng hồ.
Anh ấy cũng thương con trai từ nhỏ đã mất mẹ, bảo cô ấy đừng xé to.
Giáo viên mẫu giáo ba ngày hai bữa “mách tội”, Lục Thanh thích giành đồ thủ bạn học, không cho liền khóc mãi.
Lục Ngạn Thần ngạc nhiên:
“Trước đây nó cũng vậy sao?”
“Không phải! Lúc mẹ Thanh còn đây, thường xuyên đồ ngọt ngon cho thằng , đồ thủ tinh xảo, còn kể cho thằng nghe những câu nhỏ trong《Tây Du Ký》.”
“Lục Thanh mang những thứ này lớp chia sẻ, các bạn học hâm mộ nó không kịp, nó cũng hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ khác.”
Lục Ngạn Thần rũ mắt.
việc anh ấy bận, sóc con , hầu đều đổ lên Tưởng .
Anh ấy chưa từng nghĩ, nuôi lớn đứa trẻ lại phiền phức vậy.
15
Trong phòng vang lên tiếng bạt tai chói tai.
Lục Ngạn Thần vội vàng chạy .
Chỉ thấy Lục Thanh gào khóc, chỉ mẹ vợ hét lớn:
“ sói, dựa gì mà đánh con?”
Mẹ Tưởng đau lòng gọi tên nó:
“ Thanh, không cố . sao con thể nói , những lời bảo tìm dì nhỏ về?”
Mẹ Tưởng chán ghét đứa con gái nhỏ cướp mất vị trí con gái lớn.
Càng lo lắng những phụ nữ khác thừa cơ chen chân , ngay cả giúp việc cũng không được.
ấy lấy danh nghĩa sóc cháu , lại con rể, lúc nào cũng nhìn chằm chằm.
Nửa tiếng trước.
Cháu bảo bối muốn nghe kể trước khi ngủ, mẹ Tưởng ngồi xuống bên giường nhỏ, đeo kính lão, từng chữ từng chữ đọc phiên bản《Tây Du Ký》dành cho trẻ em.
ấy kể chậm, giọng điệu chậm chạp cứng nhắc, căn bản không thể hoạt bát sinh động Tưởng .