Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4.

Một giờ giới hạn đã hết.

Cả đội đều nhóm được đống trại, đội chúng tôi nhất, Tạ ảnh đế thứ hai, Thầy Hoàng thứ .

Đau khổ nhất là Thầy Hoàng, anh ta không ngừng vỗ trán: “Tôi chỉ tập trung vào nguyên lý hóa học, lại quên mất nguyên lý quang học trong vật lý.”

Tôi và Anh Vương như ý nguyện nhận được balô vật dụng số một.

Không có ăn, toàn là công cụ, bao gồm: bật , d.a.o gọt hoa quả, cần câu co giãn, một gói có mười tờ nhỏ, một đôi tất lụa, một túi y tế bằng bàn tay.

Thấy không có nước, tôi lại chai nhựa đã dẫm bẹp lên, đổ nước biển ra, dùng tay bóp tròn lại.

Anh Vương có vẻ hơi đau lòng.

“Tôi chia cô một nửa chai nước nhé.”

Tôi suy nghĩ một lúc, tạm thời chưa kiếm được nước ngọt, liền gật đầu: “Chia tôi một phần là được.”

Máy quay quay cận cảnh quá trình chúng tôi chia nước.

Bình luận trên điện thoại không ngừng xuất hiện [666, đã ship.]

Sau đó tôi đi hỏi thăm vật dụng của đội Tạ ảnh đế và Thầy Hoàng.

Tạ ảnh đế có một túi y tế, một d.a.o rọc , và một gói băng vệ sinh .

Còn Thầy Hoàng ngoài túi y tế, chỉ có một cuộn túi rác.

Tôi hỏi đoàn làm phim: “Có trao đổi không?”

Đoàn làm phim trả lời: “Khuyến khích trao đổi vật dụng.”

Tôi dùng bốn tờ đổi lấy bốn miếng băng vệ sinh của đội Tạ ảnh đế, lại dùng bốn tờ đổi lấy tám túi rác đen của Thầy Hoàng.

Bạch Manh Manh hỏi: “Chị đến tháng à?”

Tôi lắc đầu, mỉm cười thản nhiên: “Băng vệ sinh và túi nhựa là thứ tốt trong sinh tồn ngoài trời.”

Bây giờ, mỗi người đều có , họ cũng vui.

Nghệ sĩ mà, luôn cần để lau mặt.

Đoàn làm chương trình công bố tiến trình tiếp theo.

“Toàn bộ sinh tồn trên đảo hoang chia làm ngày, ngày đầu tiên ở biển, ngày thứ hai đi qua rừng , ngày thứ leo lên miệng núi .”

“Trong ngày về nguyên tắc đoàn làm chương trình sẽ không cung cấp ăn và nước uống, các khách mời cần tự giải quyết.”

“Vì vậy tiếp theo, các bạn phải giải quyết vấn đề ăn ở hôm nay ở biển…”

Tôi mượn cần câu cho Tạ ảnh đế: “Anh Tạ, cho anh mượn cần câu để câu , nhưng ăn câu được tôi phải được chia một nửa.”

Tạ ảnh đế cười toe toét, vui vẻ chấp nhận.

Tôi lại mượn d.a.o cho Thầy Hoàng: “Thầy Hoàng, cho thầy mượn dao, nhưng tôi cần thầy làm giúp tôi vài việc.”

Thầy Hoàng cười khổ chấp nhận, vì anh ta không có công cụ nào.

Anh Vương giơ ngón với tôi.

“Tôi cần làm gì?”

“Tôi cần anh vào rừng , tìm một chỗ trũng một hố hình phễu, dùng que gỗ , đừng làm đau tay.”

Có lẽ vì vòng đầu tôi đã mang lại niềm tin cho anh ta.

Anh ta hố đặc biệt chăm chỉ.

Còn tôi thì xé một khe trên miếng băng vệ sinh, rồi cho vào tất lụa, phía trên đeo một túi rác nhựa.

Phía dưới cùng thì nối với chai nước của tôi.

Khi Anh Vương xong hố, tôi đặt chai nước ở đáy hố phía dưới cùng, đổ đất ẩm vào túi rác nhựa.

Anh Vương kinh ngạc.

“Đây là làm gì vậy?”

“Lọc nước ngọt đấy, nước trong đất ẩm do trọng lực sẽ thấm xuống dưới, qua lọc bằng băng vệ sinh cotton nguyên chất sẽ được nước ngọt, xem đi, khoảng hai tiếng sau, chai nước của tôi sẽ đầy nước.”

Phòng livestream nổ tung—

[Đây còn là Diễm Lạc Hân trong ấn tượng của tôi không? Quá giỏi!]

[Ban đầu tưởng cô ấy là hạng đồng, không ngờ lại là vương giả.]

[Quá đáng yêu rồi, lập tức anti fan!]

5.

Tạ ảnh đế không phải đóng vai đàn ông trưởng , mà là bản thân anh ta vốn có nhiều kỹ năng sinh tồn.

Câu là sở trường của anh ta.

Trước tiên anh ta một số ốc và động vật có vỏ trên bãi biển, móc thịt ra làm mồi câu, rồi đi lên một tảng bắt đầu câu.

Còn Tịch Nguyệt thì đi bẻ hai cọ làm ô che nắng, hai người vừa trò chuyện vừa thảnh thơi câu trên tảng .

Còn tôi thì dẫn Anh Vương đi loanh quanh trên bãi biển.

“Chúng ta đi làm gì vậy?”

rác!”

Anh Vương đầy vạch đen trên trán.

Tôi giải thích: “Thủy triều biển lên sẽ đẩy nhiều vật dụng vào , chúng ta phải tận dụng thứ có ích.”

Quả nhiên.

Đi qua bãi biển, đến bãi bồi, đồ tốt dần nhiều lên.

Một vật sáng lấp lánh thu hút sự chú ý của tôi.

[ – .]

Tôi chóng đi tới nó ra khỏi bùn.

“Ha ha, được của quý rồi, đây là một đĩa inox.”

Đĩa có kích thước gần bằng đĩa đựng ăn ở nhà, nhưng mép có cao 2cm, giống loại đĩa đựng ăn ở quán .

Tôi vui mừng nói: “Có đĩa này, chúng ta có đun nước và nấu ăn rồi.”

Thấy tôi được đồ tốt, Anh Vương cũng không chịu thua.

chóng tìm được một chai bia màu xanh.

“Tiểu Hân, chai thủy tinh này có dùng được không?”

có ích, nếu chúng ta tìm được quả dại, bẻ ra nhét vào chai, rồi dùng que gỗ giã, sẽ ép được nước trái .”

Mắt Anh Vương lóe sáng: “Đúng rồi, uống nước trái vẫn tốt hơn uống nước lọc.”

Sau khi thực sự không tìm được đồ tốt nữa, chúng tôi quay lại bãi biển.

Tôi nhìn mặt trời lặn ở chân trời và sự thay đổi của nước biển, nhắc nhở: “Anh Vương, chúng ta chuẩn túi nhựa, đi mò biển thôi.”

“Mò biển?”

“Chính là khi thủy triều rút, nhiều tôm và động vật có vỏ sẽ giữ lại ở bãi nông, thứ đó có bữa tối của chúng ta.”

Anh Vương phấn khích, cầm túi chạy ra biển cùng tôi.

Hoàng hôn.

Thủy triều rút , tảng ngầm cách 20-30 mét cũng lộ ra.

Chúng tôi đi chân trần, đuổi theo sóng, không ngừng món quà biển.

Anh Vương phấn khích: “Trời ơi, có cả bào ngư, hải sâm!”

Còn tôi thì tập trung sò và rong biển.

bào ngư nhỏ, không đủ no, sò thì nhiều, số lượng đủ no.

Thấy chúng tôi mò biển, Thầy Hoàng và Bạch Manh Manh cũng cầm túi nhựa chạy tới.

Anh ta vẫn hiểu biết rộng, chỉ dẫn Bạch Manh Manh: “Theo sóng, tay phải , không thì mấy nhỏ này sẽ bò xuống biển mất!”

Sau một trận điên cuồng, bữa tối hôm nay không phải lo nữa rồi.

6.

Quay lại điểm tập trung.

Gặp Tạ ảnh đế, anh ta xin lỗi: “Nước ở đây quá nông, không câu được .”

Chúng tôi vẫy vẫy túi nhựa.

thứ này đủ cho sáu người chúng ta ăn rồi.”

Có lẽ vì áy náy, Tạ ảnh đế chủ động đảm nhận trách nhiệm nấu .

Tôi đưa đĩa inox cho anh ta, anh ta chắc chắn sẽ dùng đĩa này làm nồi.

Còn tôi và Anh Vương thì đi dựng lều bằng cọ.

Lần này, Anh Vương hiện tài năng hình học của mình.

Dựng thân cấu trúc tam giác giữa hai tảng , rồi phủ cọ lên, có che gió chắn mưa.

Tôi nhắc nhở: “Mặt đất cũng phải lót khô.”

Anh ta không hiểu: “Ngủ trên bãi cát chẳng phải thoải mái hơn sao?”

Tôi lắc đầu: “Không được, cát ở biển này có độ mặn quá cao, sẽ khiến nước trong cơ chúng ta chóng mất đi, không khéo sáng mai anh dậy sẽ mất nước.”

Anh Vương giơ ngón : “May mà được một đội với cô.”

Có lẽ vì thấy trời sắp tối, anh ta vội vàng chạy vào rậm khô.

Còn tôi thì đi xem Tạ ảnh đế xử lý hải sản thế nào.

Tạ ảnh đế quả không hổ danh là người hiểu nấu , anh ta dùng xếp hai bếp, một bếp dùng đĩa inox luộc bào ngư và hải sâm, một bếp dùng một tấm mỏng.

Trên tấm trải rong biển, bên trên thịt sò và ốc.

Đúng lúc mọi người đều tập trung nhìn Tạ ảnh đế biểu diễn tài nấu , trong rậm vang lên tiếng kêu .

với, tôi rắn cắn!”

Nghe tiếng kêu , mọi người đều chạy ào vào rậm.

Thấy Anh Vương dùng hai tay bóp c.h.ặ.t c.h.â.n mình.

Trên bắp chân hiện rõ một vết răng, m.á.u tươi cũng chảy ra.

Thầy Hoàng trước tiên sững người, rồi bình tĩnh lấy túi ra, rút dây cầm m.á.u trong đó, vừa thao tác vừa giải thích: “Dùng dây cầm m.á.u buộc phía trên vết , ngăn m.á.u chảy về tim, rồi tìm cách ép m.á.u độc ra.”

Bạch Manh Manh muốn hiện trước camera.

“Để em, em dùng miệng hút!”

Thầy Hoàng vội ngăn lại: “Không được, nếu trong miệng có vết loét, người hút cũng sẽ nhiễm độc.”

Tịch Nguyệt cũng lo lắng: “Thầy Hoàng, bây giờ phải làm sao?”

Thầy Hoàng mím môi: “Có hai cách, một là thông báo cho đoàn làm chương trình đưa anh ấy đến bệnh viện tiêm huyết thanh ngay lập tức, hai là dùng đốt vết , phá hủy protein của nọc rắn.”

Trán Anh Vương đầy mồ hôi, anh ta biết, bây giờ đưa đến bệnh viện chưa chắc kịp.

Mà đốt vết thì đau.

Nhưng anh ta vẫn cắn răng: “Bật ở trong túi tôi.”

Thầy Hoàng không đành lòng ra tay, nhìn sang Tạ ảnh đế.

Tạ ảnh đế mạnh mẽ gật đầu: “Việc tàn nhẫn này để tôi làm vậy.”

Đúng lúc Tạ ảnh đế bật lên với tiếng tách.

Tôi hét : “Khoan đã, không cần đốt, rắn đó không có độc!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương