Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13.
Ra khỏi siêu thị, sắc mặt Dư Hàn tối sầm, suốt đường về không nói một câu .
Chỉ tôi phá hỏng “mối duyên ngang” của anh thôi mà…
Đâu cần bày bộ mặt như băng ra thế?
Tôi cũng hơi bực lòng.
Về tới , Dư Hàn thay tạp dề rồi vào bếp rửa rau.
Tôi muốn phụ, anh lại lùng từ chối.
Thế là tôi chỉ có thể ngồi ngoài phòng khách xem TV một mình.
Chờ khi hai món mặn một món canh , anh mang lên bàn, gọi tôi ra ăn cơm.
Tôi ừ , còn chưa đứng dậy, thấy anh cởi tạp dề, chuẩn mang giày đi về.
Tôi vội kéo tay anh lại: “Anh không ở lại ăn à?”
“Không phải em hẹn bạn tới à?” Ánh anh xa cách, nhưng giọng lại bình tĩnh lạ.
Cuối cùng tôi cũng hiểu sao anh giận rồi.
Anh tưởng hộp đó là dùng với… bạn mới?
Trời đất… tôi chỉ lấy nó dằn mặt thu ngân kia thôi!
Mà anh chẳng phải tự xưng là “ gái” à?
100 triệu sính lễ còn không tiếc, ngại gì một hộp nhỏ xíu?
“Đúng thế.” Tôi cố nén cười, giả vờ thản nhiên nói: “Nhưng anh không phải chồng tôi sao?”
Anh im lặng.
“Từng nói muốn gặp bạn tôi giúp tôi đánh giá mà, đúng không?”
Tôi nghiêng đầu, tỏ vẻ ngây thơ hỏi: “Sao lại muốn bỏ chạy giữa đường vậy?”
“Tô Nhiễm!” Dư Hàn nghiến răng gọi tên tôi, giọng trầm xuống như đang cảnh cáo.
“Ở lại đi, lát bạn tôi , Anh làm ‘ gái’, giúp tôi thử xem người ta thế mà.” Tôi càng nói càng vui.
Ngồi xuống, tôi tự múc cho mình một bát canh, rồi cũng múc một bát đặt trước mặt anh: “Chồng à, uống canh đi.”
Dư Hàn im lặng vài giây, sau đó từ túi đồ siêu thị, lôi ra hộp tôi mua, không chút biểu cảm… ném thẳng vào thùng rác.
“Chưa kết thì không làm mấy chuyện .” Anh nói, rồi lùng ngồi xuống đối diện tôi.
Tôi bật cười, hỏi: “Vậy kết rồi thì sao?”
Dư Hàn càng mặt, cúi đầu húp một muỗng canh.
Thấy anh như vậy, tôi quyết định không chọc .
“Lừa anh đó, tôi làm gì có bạn .” Tôi nói thật.
Dư Hàn khựng tay, ngẩng đầu nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đi tới thùng rác…
Rồi thản nhiên móc lại hộp đó lên.
Tôi nhìn anh làm cả loạt động tác thành thục đó mà đỏ mặt không ngừng.
Trời đất ơi, Dư Hàn hóa ra lại là kiểu âm thầm lưu manh thế sao?!
14.
Ăn cơm , Dư Hàn xắn tay áo vào bếp rửa bát.
Tôi nhìn anh mặc tạp dề, bận rộn loay hoay bếp, không kìm hỏi: “Dư Hàn, nếu em không có bạn … thì anh còn muốn ly không?”
Động tác rửa bát của anh dừng lại một chút.
Anh quay đầu nhìn tôi, hỏi ngược lại: “Còn em, em muốn ly à?”
“Không.” Tôi không do dự, trả lời ngay.
đời , còn có thể đối xử với tôi tốt như anh ?
“Vậy thì nghe em.” Anh nói, giọng rất nghiêm túc.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại thấy có chút không vui.
Nghe tôi?
Ý là… anh không có chính kiến của riêng mình sao?
Nhưng tôi cũng chẳng giận lâu.
Tôi nghĩ thông rồi: Dù Dư Hàn có yêu tôi hay không…
Thì đời , tôi cũng sẽ không buông tay .
Cả đời còn dài, tôi sẽ cố gắng khiến anh thật lòng yêu tôi.
Nghĩ vậy, tôi khẽ cong môi cười, cầm khăn tắm đi vào phòng tắm.
15.
Tắm đi ra, Dư Hàn đang ngồi sofa xem TV.
màn hình là một chương trình talkshow giải trí, khách mời là Tống Nghiên – nữ minh tinh nổi đình nổi đám hiện .
Gần đây bộ mới đóng đang rất hot, cừa có chủ đề gây tranh cãi, bán vé tốt.
Dư Hàn vốn là fan của Tống Nghiên từ hồi đại học.
Cũng thế mà tôi ảnh hưởng, bắt đầu xem đóng, cả show lẫn chương trình truyền hình thực tế.
“Muốn đi xem không?” Tôi nhìn đồng hồ, mới hai chiều.
Đi xem , xem còn có thể ra ngoài ăn tối luôn.
Dư Hàn nhìn mái tóc còn ướt của tôi, kéo tôi lại ngồi xuống ghế, cầm khăn lên, giúp tôi lau tóc.
“Máy sấy ở đâu?” Anh hỏi.
“Ngăn kéo thứ hai của tủ phòng tắm.” Tôi đáp.
Anh liền đứng dậy đi lấy.
Tôi tranh thủ mở điện thoại đặt vé online.
Gần khu chung cư có một rạp , hôm nay không phải cuối tuần nên lượng người cũng phải.
Tôi chọn ghế, đặt vé hết rồi.
Khi Dư Hàn quay lại, tôi nói: “Vé đặt rồi nhé.”
“Ừ.” Anh gật đầu.
16.
Xem , chúng tôi ghé một hàng ăn tối.
Là hàng nổi tiếng nhất khu , lúc cũng đông nghịt khách, giá cả cũng không hề rẻ.
Lần cuối cùng tôi tới đây, là ngày tốt nghiệp đại học.
cầu thành công, nên tôi muốn mời Dư Hàn ăn một bữa thật lớn, xem như quà kỷ niệm.
Dư Hàn đồng ý.
Bữa đó… ngốn mất hai mươi triệu.
Là một nửa số tiền tôi tích cóp từ việc đi làm thêm.
Sáng hôm sau, Dư Hàn chuyển khoản cho tôi ba mươi triệu qua WeChat.
Ghi chú: Cho vợ tiêu.
Tim tôi lúc đó như tan ra ngọt.
Nếu không phải chị anh chen vào phá đám, có khi bụng tôi… có kết tinh tình yêu rồi cũng nên.
Tôi đang thầm than, thì một tiếng gọi “A Hàn” cắt ngang dòng suy nghĩ.
Ngẩng lên, là hai gương mặt quen thuộc đang đứng trước mặt tôi.
Chị Dư Hàn và… Tống Nghiên?
Sao hai người lại đi cùng nhau?
Mà câu “A Hàn” rồi… là do Tống Nghiên gọi ư?
Một cảm giác hoang mang tràn tới, tay tôi cầm đũa cũng hơi run, như thể có điều gì đó đang dần hiện ra khỏi màn sương mờ ảo.
Dư Hàn lập tức nắm lấy tay tôi, ngẩng đầu lên, nhạt mỉm cười: “Đây là vợ tôi.”
Câu nói như một liều thuốc an thần, khiến trái tim đang bất an của tôi dần ổn định lại.
Tôi siết chặt tay anh, mỉm cười lịch sự: “Ngôi sao lớn, ký tên cho em một cái nhé?”
Tống Nghiên hơi ngạc nhiên liếc nhìn tôi, sau đó ánh lại rơi lên người Dư Hàn.
Chị anh thì cau mày đầy bất mãn, trừng nhìn anh, nhưng Dư Hàn chẳng hề tâm, chỉ chăm chú nhìn tôi bằng ánh rất nghiêm túc.
Ánh sáng Tống Nghiên dần tối lại, cười nhẹ: “Em muốn ký lên chỗ ?”
Tôi đỏ mặt lục túi xách ra một tờ khăn giấy: “Không mang gì theo cả… ký lên đây không ạ?”
Tống Nghiên cười nhạt: “Vậy hôm khác ký lên ảnh rồi đưa A Hàn mang cho em nhé.”
Tôi quay sang nhìn Dư Hàn.
Thấy nét mặt anh không biểu cảm gì, tôi đành gật đầu: “Cũng .”
Thì ra, anh và Tống Nghiên… quen nhau từ trước.
Bảo sao…
Một người chưa từng hâm mộ như anh, lại l quietly thu thập mọi thứ liên quan .
Tâm trạng vui vẻ tôi tích lũy cả buổi chiều, giây phút , tan thành mây khói.
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra.
Tống Nghiên và Dư Miểu – chị anh – thấy chúng tôi không nói gì thêm, cũng kéo nhau rời đi.
Trước khi đi, còn quay đầu lại liếc tôi một cái.
Tôi cảm thấy ngực như đá đè, nặng nề không thở nổi.
Món ăn bàn rất ngon, mà tôi ăn vào lại không thấy chút mùi vị gì cả.
17.
đường về, Dư Hàn vẫn im lặng.
Tôi nhịn suốt cả đoạn, cuối cùng lúc mở cửa vào thì không chịu nổi , bùng nổ luôn.
“Người yêu đầu tiên của anh… là Tống Nghiên đúng không?”
Tôi không phải ngốc, cũng nhìn ra mối liên kết mơ hồ giữa hai người.
“Không.” Dư Hàn mặt phủ nhận.
“Tôi không tin.” Linh cảm mách bảo tôi như vậy.
“Phải thế em mới chịu tin?” Anh hỏi.
Tôi hỏi nghẹn, chẳng biết nên đáp thế .
Đang lúc tôi ngẩn người, anh bất ngờ kéo tôi vào lòng, cúi đầu… lên môi tôi.
Tôi chỉ chống cự cho có lệ rồi mặc anh muốn làm gì thì làm.
Giữa lúc mơ hồ , tôi nghe thấy anh thì thầm bên tai: “Anh chỉ có mình em.”
18.
Sáng hôm sau, Dư Hàn thu dọn đồ đạc rồi dọn hẳn sang tôi.
Cùng còn có Chuông Gió – con mèo ‘có quên bạn’ đó.
thấy tôi là nó kêu ầm ĩ.
Đừng nói là vuốt ve, đứng cách nó một mét nó cũng kêu loạn lên.
Chỉ có Dư Hàn mới khiến nó ngoan ngoãn nằm im cho cưng nựng.
Chúng tôi có một sự ăn ý kỳ lạ – không nhắc lại chuyện tối hôm đó.
Tôi nghĩ… con người rồi cũng ích kỷ.
Cho dù Tống Nghiên có là mối tình đầu của Dư Hàn đi thì sao?
Bây anh là chồng của tôi – Tô Nhiễm.
Chúng tôi dựa vào nhau mà sống suốt 12 năm.
Chẳng lẽ lại thua kém một “mối tình đầu” mơ hồ?
19.
Chẳng lâu, vết bầm cánh tay tôi cũng tan gần hết.
Phòng nhân sự gọi điện hỏi khi tôi có thể đi làm lại.
Tôi đành xin hủy phép, nói ngày mai sẽ quay lại làm việc.
Sáng hôm sau, Dư Hàn lái xe đưa tôi công ty.
bước vào văn phòng đồng nghiệp vây kín.
Đặc biệt là Tiểu Hàn – nàng lôi tôi sang một bên, nói toáng lên: “Tô Tô! Hôm đó sếp lớn nói gì với cậu vậy?!”
“Không có gì cả…” Tôi có chút ngại ngùng, chẳng muốn nhắc lại chuyện hôm đó. Quá xấu hổ.
“Không phải là định quy tắc ngầm với cậu chứ?!” Tiểu Hàn sáng rực.