Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tần Dương! Anh dám quát tôi?! Vì em gái mà quát tôi?! Tôi là vợ anh! với anh cả đời là tôi! Hóa các là nhà, tôi là ngoài hả?! Tiền anh kiếm không tôi thì ?! Tôi tiêu tiền anh thì sao?! em gái anh chính là thứ vong ân bội nghĩa, giả vờ đáng thương phá vỡ quan hệ vợ chồng chúng ! Nó…”
“Câm miệng!” — tiếng gầm Tần Dương chấn động đến mức tường như rung lên, chứa đựng cơn giận dữ và quyết liệt chưa từng có. — “Cút! Cút ngay tôi! Ly hôn! Ngày mai ly luôn! xu tôi không lấy thêm nữa!”
“Ly hôn? Tần Dương anh dám?! Anh dám ly hôn tôi thì… tôi đến trường em gái anh làm loạn! Tôi tìm lãnh đạo nó! Tôi khiến nó không học nổi đại học! xem là kẻ mất !” — gào lên như chó dại dồn ép, lời lẽ méo mó độc ác.
Không khí trong phòng bệnh đông cứng lại.
Cả y tá ngang hành lang dừng bước.
Tôi gắng gượng mở .
Trong tầm nhìn mờ nhòe, Tần Dương đứng trước cửa phòng, lưng hướng về phía tôi, vai lên dữ dội bởi cơn giận cực hạn.
đối diện anh, tóc rối tung, gương méo mó, giống như bạc đã mất sạch vốn liếng.
Rồi Tần Dương chậm rãi quay lại.
Sắc anh xám xịt đáng sợ, ánh như băng lạnh buốt.
Anh nhìn chằm chằm vào , từng chữ như từ hầm băng vọng , rét thấu xương:
“ , em cứ việc làm loạn.
Em thử .
Xem rốt cuộc là kẻ mất , thân bại danh liệt, đồng lấy nổi.
bây giờ, biến khỏi đây ngay. Nói thêm câu, tôi bắt em trai em đem cái tiền cưới và nhà cửa đó, nuốt kiểu gì thì mửa kiểu ấy.”
như bóp nghẹt cổ họng, cơn điên cuồng và đe dọa cứng lại , hóa thành nỗi kinh hoàng không tin nổi.
nhìn vào ánh lạnh lẽo vô cảm anh, lần đầu tiên thực sự sợ hãi.
Môi , nhưng thốt nổi chữ.
Cuối cùng, dưới ánh như muốn giết Tần Dương, lùi lại loạng choạng, chật vật đến mức khác nào chạy trốn.
Tiếng bước chân biến mất ở cuối hành lang.
Tần Dương vẫn đứng đó, lưng thẳng như tạc đá, căng cứng.
Vài giây sau, anh như rút cạn sức lực, xoay lại, chậm chạp nặng nề.
Thấy tôi đang mở nhìn, anh khựng hẳn, vẻ lạnh lùng vỡ tan, thay bằng hoảng loạn và đau xót tột cùng.
“ … em tỉnh rồi à?” Anh lao tới giường, giọng rẩy, định chạm vào tôi lại không dám. “Thấy thế nào? Có khó chịu không? Bác sĩ! Bác sĩ!”
Anh luống cuống định bấm chuông gọi.
Tôi nâng tay không gắn kim truyền, khẽ phẩy, giọng yếu ớt: “Anh… em không sao.”
Tôi đưa nhìn phía cửa, khẽ hỏi, mang theo chút lo lắng mơ hồ, vốn nên có: “ chị dâu…”
“Đừng nhắc tới nữa!” Tần Dương lập tức cắt ngang, giọng vương giận dữ và nỗi mệt mỏi xé rách, “Anh giải quyết. Sau này… anh không bắt nạt em thêm lần nào nữa.”
Anh nhìn gương tôi trắng bệch, nhìn kim truyền mu tay, khóe lại đỏ hoe.
Anh cúi đầu, tay từng che chở cả tuổi thơ tôi, giờ đầy tia máu và rẩy, nắm chặt lấy những ngón tay lạnh lẽo tôi.
“Xin lỗi… … là anh khốn nạn… là anh mù quáng…”
Trán anh tựa xuống mu tay tôi, giọt nước nóng bỏng rơi xuống, thiêu đốt làn da tôi.
Lần này, tôi không rút tay về.
Chỉ lặng lẽ nhìn ngoài cửa sổ.
Trời, dường như sắp sáng.
Và những thứ dơ bẩn, nhớp nhúa trong quá khứ, cuối cùng cơn bão này xé toạc, lộ lớp nền tươi , dẫu rớm máu nhưng rồi lành lại, hồi sinh.
7.
Mùa khai giảng, trong khuôn viên đại học, đường ngập bóng cây ngô đồng là dòng tấp nập — tân sinh viên kéo vali, phụ huynh kèm, không khí phảng phất sức sống tuổi trẻ xen lẫn đôi chút bỡ ngỡ.
Tôi vừa làm xong thủ tục nhập học, ôm quân phục huấn luyện và sách giáo trình, đường rợp bóng mát về ký túc xá.
Chiếc vòng tay cổ tay tôi đã tháo xuống, chỉ hằn vết nhạt.
Tần Dương kiên quyết đưa tôi chiếc điện thoại cũ anh, làm lại SIM, nạp sẵn tiền và sinh hoạt phí.