Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Nội dung của thẻ thách thức dành cho Thẩm Anh là: [Chọn bất kỳ một chàng trai nào trong nhóm 3 phút.]
Ngay giây tiếp theo, mắt của cô ta dừng lại trên người ngay cạnh , Đoạn Tiêu.
Đoạn Tiêu là bạn trai tôi.
Tất mọi người đồng loạt nhìn theo hướng mắt cô ta, nhìn về phía chúng tôi.
Đoạn Tiêu rũ mắt, đùa lòng bàn tay tôi như thể không hề nhận mắt rực lửa của Thẩm Anh.
Thẩm Anh rụt rè tôi:
“Đàn chị, thể cho em mượn anh Đoạn Tiêu ba phút không?”
Không khí lặng ngắt như tờ, dường như tất mọi người đều nín thở, căng thẳng háo hức chờ đợi cảnh tượng kịch tính trước .
Tôi không hiểu nổi:
“Trong nhóm rất nhiều chàng trai độc thân, sao em không người khác ấy?”
Cô ta im lặng cắn môi dưới, khuôn lộ rõ vẻ lúng túng.
Cuối cùng, Thẩm Anh đành vòng sang chỗ khác đổi đối tượng.
Tuy nhiên tất đều lần lượt chối, mãi cho đến người thứ ba.
“Không thành vấn đề.” Cậu ta mờ ám, : “Phải kiểu Pháp chứ nhỉ?”
Thẩm Anh xấu hổ đến khóc, lắc đầu lia lịa:
“Không, không cần đâu ạ…”
Nhưng anh chàng đã uống kha khá rượu, không lòng vòng lập tức nắm lấy tay Thẩm Anh, toan ghé lại gần định .
Đoạn Tiêu nãy giờ vẫn luôn tỏ thờ ơ yên bên cạnh tôi, cuối cùng anh cũng không thể yên nữa.
Anh buông tay tôi, đứng dậy kéo Thẩm Anh về phía rồi lạnh cậu bạn :
“Bắt nạt một cô nhỏ vui lắm à?”
Thẩm Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Đoạn Tiêu, hướng về anh mắt cầu cứu.
Tôi cũng níu tay áo Đoạn Tiêu khiến anh quay lại nhìn .
Không để anh khó xử, tôi mỉm như không chuyện :
“Em hơi đau đầu, anh đưa em về nhà không?”
Hãy đi em, Đoạn Tiêu.
cần bây giờ anh đi em em sẽ tin rằng anh thích em không hề cảm giác Thẩm Anh, tất là do cô ta vẫn luôn cố ý quấn lấy anh mà thôi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Anh tránh khỏi tay tôi.
“Em biết mà.”
“Anh chưa thể đi .”
Khi thấy mắt tôi bắt đầu đỏ như sắp khóc, anh buông tay Thẩm Anh xổm xuống trước tôi.
Giọng trầm thấp của anh thêm chút dịu dàng như đang dỗ dành:
“Thẩm Anh là đàn em cùng khoa của anh, anh phải bảo vệ cô ấy chứ.”
“Nguyên Nguyên, em ngoan một chút nào.”
Anh nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt tôi. “Không đừng nhìn nữa, chờ anh vài phút thôi.”
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y áo anh, đến làm nhăn lớp vải sơ mi trắng.
“Đoạn Tiêu, nếu anh cô ta em chắc chắn sẽ đá anh.”
Mắt tôi cay cay nhưng không một giọt nước mắt nào phép rơi xuống.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nhấn mạnh:
“Em thật đấy.”
Đoạn Tiêu mất kiên nhẫn, anh gỡ từng ngón tay tôi , đứng dậy rồi nhìn xuống tôi trên cao.
“Đừng nhỏ nhen như vậy, Nguyên Nguyên.”
Đối diện mắt của anh lúc này, tôi sững người.
Lần cuối cùng tôi thấy mắt này là khi anh nghe người giúp việc trong nhà ý giới thiệu con làm quen anh.
Lời chối lịch sự ấy ẩn chứa quá nhiều sự khinh miệt không thèm che giấu.
02
Một trong những người anh em của Đoạn Tiêu không chịu nổi nữa, tiếng khuyên nhủ tôi:
“Chị dâu đừng nghiêm trọng hóa vấn đề thế, là một trò thôi mà.”
Bạn của anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đúng vậy, thật là mất hứng.”
“Nếu không theo đến bar làm ?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng người luôn im lặng ở góc phòng nãy đến giờ bỗng bật khẽ.
Toàn bộ sự chú ý lập tức dồn về phía Phó Châu.
mắt anh dừng trên cô vừa tiếng, tay chống cằm.
Chậm rãi tốn, anh ngược lại:
“Nếu cô , hãy hết tất đàn ông ở đây đi?”
xong, như chợt nhớ điều , anh nhấn thêm một tiếng “à” rất chậm:
“Trừ tôi nhé.”
“Tôi không .”
Phó Châu dường như rất biết tiết chế, vừa đủ để khiến cô xấu hổ nhưng không đến trở .
Quả nhiên.
Cô ta lúng túng một lúc lâu, đỏ bừng không hó hé thêm.
Phó Châu cắn nhẹ điếu thuốc, bật lửa, châm thuốc.
Ngả người vào ghế sofa, anh ném chiếc bật lửa kim loại bàn rồi hững hờ lặp lại câu của cô :
“Mất hứng.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, không ngờ rằng bạn của Đoạn Tiêu lại tiếng bênh vực .
Bất ngờ đến khi Đoạn Tiêu Thẩm Anh hoàn thành yêu cầu 3 phút, tôi mới bừng tỉnh, bỏ qua bước cảm thấy đau lòng.
03
Đoạn Tiêu lại cạnh tôi đúng lúc tôi vừa mở điện thoại xóa WeChat của anh ta.
Nét thỏa mãn nhàn nhạt trên gương anh ta lập tức tan biến. Đoạn Tiêu nhìn tôi trân trân, không chút cảm xúc.
“Ý đây?”
“Tôi vừa anh rồi, chia tay.”
Tôi đang chuẩn bị chặn luôn số điện thoại anh ta giữ chặt lấy tay tôi.
“Cô còn om sòm đến nào đây?”
Đoạn Tiêu bật , một nụ đầy vẻ hoang đường xen lẫn chút tức giận.
“ là một trò thôi mà, cô còn làm quá đến đâu nữa?”
“Đổi lại, nếu là cô phải người khác theo yêu cầu trò tôi sẽ chẳng để tâm.”
Anh ta biết tính tôi khuôn phép, nên mới dám vô đến vậy.
Lời vừa dứt, bên bỗng ồn ào hẳn .
Phó Châu rút một thử thách kích thích nhất tối đến giờ:
[Dẫn một cô bất kỳ ở đây đi qua đêm.]