Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngây người hai , bật cười thành tiếng: “Trời ơi Thẩm Kế Minh, sao anh lại đáng yêu đến thế! Đương nhiên là không rồi!”
Tôi ôm lấy anh xoa nắn mấy cái, nhìn thế nào thấy , vừa đẹp trai vừa ngoan ngoãn, lại còn rất có trách nhiệm, đúng là càng nhìn càng thích!
Thật sự không nhịn được, tôi ghé sát chụt một cái lên má anh, hài lòng mỉm cười: “Em đây là người có đạo đức đấy, chuyện bạo hành gia đình loại khốn nạn làm, em tuyệt đối sẽ không làm! Yên tâm đi, chồng yêu~~”
Cả khuôn Thẩm Kế Minh lập tức đỏ bừng. Không hề khoa trương chút nào, chỉ trong hai tôi cứ ngỡ mình đang ôm một quả cà chua chín mọng trong , đỏ đến mức hơi đáng sợ rồi.
“Anh không sao chứ?”
Tôi sợ anh quá xấu hổ và kích động mà ngất xỉu, vội vàng buông , không ngờ mu bàn tôi nặng trĩu, Thẩm Kế Minh đè lên, giữ chặt không cho tôi cử động.
“Em có thể…”
Thẩm Kế Minh nhìn tôi, đôi mấp máy mấy thốt ra được: “Có thể, gọi lại một không?”
Tôi hơi sững sờ, vài bỗng bật cười, cúi người ghé sát anh: “Chỉ cần gọi một tiếng thôi sao? Không thêm một cái à, chồng yêu.”
Trêu chọc trai đẹp thật sự quá sướng haha haha!
Cả buổi chiều, vành tai Thẩm Kế Minh đều phiếm hồng, mỗi nhìn thẳng vào tôi đều không quá ba , làm tôi vui đến mức còn trêu chọc anh .
Tối ăn cơm xong, anh đưa tôi về nhà, đến dưới lầu, tôi tháo dây an toàn, liếc nhìn khóa cửa xe, giọng điệu thong thả: “ không khóa cửa xe à?”
Đàn ông mà, ai mà chịu được khiêu khích. Thế là Thẩm Kế Minh khóa “cạnh” cửa xe lại.
Được thôi.
Trong lòng tôi buồn cười, nhìn anh: “ anh lại có yêu cầu gì ? WeChat thêm rồi, chẳng lẽ thêm QQ? lâu rồi em không dùng cái .”
“Không phải…”
Má Thẩm Kế Minh vừa hết đỏ lại đỏ bừng trở lại, anh không rời đi, mà đối diện tôi, ánh hơi run rẩy: “Có thể, thêm một cái không?”
Đừng một cái, mười cái được ấy chứ!
Tôi vòng qua cổ anh, chụt một cái vào má trái rồi má phải, ghé sát hơn một chút, ánh dừng lại ở khóe anh, ý tứ thâm sâu: “Còn một cái tặng kèm , có không?”
Hơi thở Thẩm Kế Minh trở nên dồn dập, vài hô hấp đan xen, anh khàn giọng mở lời: “.”
Tôi nhếch cười, nghiêng người ghé sát, nụ rơi xuống khóe anh, chạm nhẹ rồi rời đi.
“Ngoan lắm.”
Cuối tuần qua đi là đến ngày làm việc, tôi và Thẩm Kế Minh đều là nô lệ công sở, không có quá nhiều thời gian để hẹn hò xuyên đêm, nhiều nhất thì cứ cách vài ngày anh sẽ tan làm rồi đến hẹn tôi đi ăn hoặc đi dạo.
Thường xuyên gặp có lợi, bây giờ số Thẩm Kế Minh đỏ ít hơn nhiều so trước, tuy vẫn không chịu được trêu chọc cho lắm, không đến mức động một chút là biến thành cà chua.
Tan làm thứ Sáu, tôi đang tính toán xem cuối tuần sẽ hẹn hò Thẩm Kế Minh ở đâu, vừa đến dưới lầu thấy một bóng người quen thuộc đứng trước khu nhà tôi.
Là .
Hắn nhìn tôi nụ cười như có như không: “Tan làm rồi à?”
Tôi tỏ rõ thái độ hắn : “Anh đến làm gì? Lại ăn đòn sao?”
giơ làm điệu bộ đầu hàng: “ tôi đến là để làm người việc đấy, Lục Ninh, cô đừng có không biết điều.”
“Người việc ? Anh sao?”
Tôi trợn khinh thường, hoàn toàn không tin, va mạnh vào vai hắn : “Mau cút đi, nếu không gặp anh một là tôi đ.á.n.h một đấy.”
tặc lưỡi một tiếng: “Cái tính tình cô, trai cô chịu được sao?”
rồi hắn như nhớ ra điều gì, cười khẩy một tiếng: “Ồ, tôi quên mất, hắn tiếp đón nhiêu là khách rồi, có gì mà không chấp nhận được chứ.”
Bước chân tôi khựng lại: “Cái gì?”
kẹp điếu t.h.u.ố.c giữa ngón , khóe nhếch lên một nụ cười chế giễu: “Cô vẫn chưa biết à? Cái tên trai cô ấy, trước đây là một trai được các phú bà nuôi.”
Ha, vớ vẩn. Tôi thậm chí còn lười không thèm để ý, tiếp tục đi thẳng.
“Tôi có bằng chứng.”
xông đến trước tôi, giơ thẳng điện thoại ra. Trên màn hình là một tấm ảnh, có thể thấy chắc là một câu lạc bộ đêm hoặc nơi tương tự như quán bar.
Vài , khi màn hình sáng lên, hình bóng người trong ảnh dần rõ nét, quả nhiên là Thẩm Kế Minh.
Nhân lúc tôi đang ngẩn người, nhanh chóng phóng to ảnh, hình ảnh Thẩm Kế Minh lập tức chiếm trọn trung tâm bức ảnh, cùng người phụ nữ trung niên lớn tuổi hơn một chút đang ngồi cạnh anh.
“ phú bà còn đặt trên đùi trai cô kìa, nhìn trai cô mà xem, cười vui vẻ biết .” , giữa hai lông mày hắn chất chứa đầy ác ý khó tả: “Tôi bảo sao hôm nhìn hắn quen quen mà, hóa ra là thiếu gia đầu bài câu lạc bộ Phú Quý Nhân Gia à. Quả nhiên là làm trai , giỏi dỗ ngọt phụ nữ nhất, chỉ vài đường cơ bản khiến cô, một kẻ ngốc, bị lừa xoay mòng mòng.”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ không cảm xúc: “ xong chưa?”
lắc đầu: “Chưa hết đâu, cái văn phòng luật sư mà hắn tôi cho người đi điều tra rồi, ông chủ lớn chỉ có một cô con gái đang đi học ở Châu Âu mà thôi, chưa kể ông chủ họ Trần, trai cô, có họ Trần không?”