Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lâm Thâm liếc xéo tôi cái, rồi lại liếc xéo gã kia cái nữa.
Cứ như là tôi vừa bắt quả tang ngoại ấy, anh ta đẩy Chu Hành tôi rồi phủi m.ô.n.g bỏ .
Mà lạ là, Chu Hành nhẹ hẫng.
Tôi sờ soạng Chu Hành mấy cái: “Sao rồi? Bụng đau không?”
Anh ta tựa hẳn vào người tôi, nhăn mày, dụi dụi tay vào tay tôi gật .
Xem ra là khó chịu lắm đây.
bệnh viện gấp!
Tôi đỡ anh ta định bước .
“Mặc Mặc, tôi xin WeChat với được không?” Gã kia vẫn lì lợm bám theo.
Tôi bực mình lắm rồi, định nổi cáu.
Thì nghe trên vọng xuống tiếng: “Cút.”
Vẻ cáu kỉnh Chu Hành dọa gã kia tái lủi mất.
thật, cái âm u anh cũng tôi hơi rén.
Đến nỗi anh kẹp nách tôi về đến nhà mà tôi cũng không dám câu .
Cái người đau dạ dày say xỉn, chẳng lẽ đều là diễn kịch cả à?
Anh ta giận dỗi phồng má ngồi phịch xuống sofa, thở hồng hộc như trâu.
“Anh hết đau bụng rồi à?” Tôi hỏi.
“Liên quan gì tới em!” Anh ta trợn nhìn tôi.
Xem ra đúng là diễn trò.
Kệ anh ta.
Tôi chuồn.
Tôi vừa nhúc nhích, eo đó ôm chặt cứng.
“Tần Mặc, sao em ác độc thế?”
Tôi cạn lời: Chẳng phải anh vừa bảo tôi sao?
Giọng anh run run, tôi quay lại, quả nhiên đỏ hoe.
Chu Hành rất đẹp, lúc cũng long lanh ướt át như sắp khóc đến nơi.
Nước anh chực trào, tim tôi cũng nhũn ra.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế , tôi cúi xuống hôn lên hàng mi ướt át anh.
Hành động đó như đổ thêm dầu vào lửa, gần như ngay lập tức, tay anh giữ chặt gáy tôi.
Hôn tới hôn lui, lại hôn tới trên lầu.
Xong việc, óc tôi có chút trống rỗng.
Chu Hành lại ôm tôi tắm, tiện thể “” thêm hiệp trong phòng tắm.
Nửa đêm tôi tỉnh giấc, cổ họng khô khốc, định xuống giường rót cốc nước.
ngờ Chu Hành cũng tỉnh, anh ôm chặt eo tôi, giọng tủi thân: “Vừa ăn người ta xong định chuồn rồi? Rốt cuộc em có thích anh không?”
Tôi cạn lời, đến nước rồi mà hỏi.
“Em thích anh.” Tôi anh ôm chặt cứng, dí sát vào nhau:
“Em chỉ sợ hết hợp đồng, em không cần phải cố gắng lấy lòng anh nữa, liệu anh có chấp nhận con người thật em không?”
Anh gật , giọng điệu trịnh trọng: “Anh biết em tốt mà, vốn dĩ em rất tốt rồi.”
xong, anh lại giở trò tủi thân, long lanh nhìn tôi.
“Anh em chẳng anh chút .”
Thôi được.
Tôi công nhận mỗi lần Chu Hành cái là tim tôi lại mềm nhũn ra.
“Không có đâu, em anh mà.”
anh buồn bã, tôi chỉ muốn dỗ anh vui lên.
May mà Chu Hành khá dễ dỗ.
Từ trước đến giờ lúc cũng dễ dỗ.
Sau chắc cũng vậy thôi.
Giống hệt con cún con tôi cứu trước đây.
Tôi chỉ cần vuốt ve mấy cái là nó mừng rỡ vô cùng.
[Ngoại truyện Nhật ký Lâm Thâm]
Ngày 3 tháng 6, âm u
Cái tên Chu Hành óc toàn bã đậu kia không con kia cố dụ dỗ cậu ta à?
Sao cậu ta có thể kẻ thay thế cơ chứ?
Ngày 9 tháng 6,
Tôi kể A Hành nghe chuyện con kia đứng chờ cậu ta trước cổng công ty, dè cậu ta lại bảo “Ra là ấy muốn ở bên mình sớm đến vậy…”
Tôi cậu ta hết thuốc chữa rồi.
Ngày 16 tháng 6, bão
“Mà lỡ như Hi về nhìn ta thì…cậu ta định ăn thế ?”
Ngày 17 tháng 6, giông
Sao cái chuyện oan gia hắt cháo lại xảy ra với tôi cơ chứ?
Chu Hành tin sái cổ nữa chứ?
Cái con kia cười đắc ý như vậy mà cậu ta không à?
Biến chứng phát tác hết cả rồi, tôi thực lòng đề nghị mấy cái đứa đương não tàn kia nên được bảo hiểm y tế chi trả !
Ngày 1 tháng 7, nắng
Tôi tìm Hi đến để xử con kia rồi!
Ngày 2 tháng 7, âm u
Cái tên Chu Hành ngu ngốc kia tưởng cả thiên hạ cũng não tàn như cậu ta chắc?
Cái màn uống thuốc ngủ vì cậu ta cũng nghĩ ra được nữa? Lại mắng tôi!
Ngày 7 tháng 7,
A Hành và con kia cãi nhau rồi.
Ngày 8 tháng 7, bão
A Hành say khướt nhắc lại chuyện bé cứu chó mà cậu ta thích cái ngày hồi cấp hai, hóa ra lại chính là con kia!
Hồi đại học cậu ta tưởng Hi có tướng mạo giống bé kia nên dò hỏi xem có phải họ hàng không, dè hiểu lầm oan suốt mấy năm .
Vậy là… A Hành bắt não tàn từ hồi cấp hai rồi à?
Thảo đòi lành mà sợ ta không tới nổi trong ba mươi phút, nhất quyết phải đứng đợi dưới lầu.
ta chuyện với thằng đàn ông khác cũng tự động suy diễn thành đang dò hỏi tin tức về cậu ta.
Hết thuốc chữa thật rồi.
Ngày 15 tháng 7, nắng
Hai cái đứa đó lành rồi, hạnh phúc viên mãn.
tôi thì đóng vai hề hết lần đến lần khác, tôi không muốn đám cưới bọn họ đâu, tôi sợ mình móc luôn cả hai con ra mất.
Tôi chúc phúc họ.
(Hết)