Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8ANBJMI9Td

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong ánh mắt từ kinh ngạc đến kinh hãi của Bùi Diễm, ta liền động thủ với quần áo của hắn.
Lúc Bùi Diễm còn không chịu, ta hung dữ đe dọa: "Không ngoan ngoãn ta ngươi đấy!"
Hắn lập tức im lặng.
Trong cơn mơ màng, không đã qua bao lâu kết thúc. Ta lập tức tỉnh táo, co ro trong chăn, run rẩy.
Bùi Diễm cũng liếc ta: "Hành động này của nàng trẫm không hiểu, nhưng trẫm rất kinh ngạc."
Mặt ta đỏ bừng, bực bội nói: "Đã nói là ta uống thuốc rồi, giết chém tùy ngươi."
Bùi Diễm cười, hỏi ngược lại: "Không nàng có kim bài miễn tử sao?"
"Không kiếm lại cái mặt bị mất của ta!"
Cảm giác ấm áp ập đến, bàn tay thon dài kia nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, buộc ta thẳng người đàn ông trước mặt.
Khóe mắt hắn hơi cong lên mang theo một chút ửng đỏ, tăng thêm vài phần phong lưu và đa tình, đôi môi mỏng khẽ nhếch, từ tốn nói: "Trước mặt mỹ nhân, trăm hoa đều lu mờ."
"Cái tiên, lầm lỡ cả đời."
Giọng nói êm dịu kéo dài, tê dại đến tận xương tủy, hơi thở ấm áp của hắn phả mặt ta, ngứa ngáy.
39
"Không nàng viết truyện sao? Trẫm giúp nàng vạch ra ý tưởng, không?"
Hắn nói: "Có một vị Thái tử, lên tám tuổi mẫu hậu hắn bị ngã xuống nước hôn mê, Thái tử rất lo lắng nhưng không bị người khác thấy, nên đã trốn một góc khuất lén lút , không ngờ lại gặp một tiểu cô nương, tiểu cô nương kia chê hắn trông rất xấu. Thái tử không phục, nói tiểu cô nương thô lỗ, nhưng tiểu cô nương lại hắn một trận. Trước khi , tiểu cô nương đưa cho Thái tử một miếng bánh đường, xoa hắn, bảo hắn đừng nữa."
Bùi Diễm ta, ánh mắt chứa đựng nụ cười.
Ta chìm hồi ức, một lúc sau, ta ngạc nhiên nói: "Thật trùng hợp! sáu tuổi ta thăm cô cô, nhưng vì buồn chán nên đã lén ra ngoài, gặp một thái giám nhỏ đang lén , ta cũng đã đưa cho hắn một miếng bánh đường."
Sắc mặt Bùi Diễm lập tức sụp xuống, khóe miệng co giật không tự nhiên: "Tiểu… tiểu thái giám?"
"Ừm." Ta tặc lưỡi: "Trông cũng khá đẹp."
Sắc mặt Bùi Diễm giãn ra rất nhiều, một lúc sau như nghĩ ra điều gì, đột nhiên hỏi: "So với Nam thì sao?"
Nam?
Ta không phản ứng kịp: "Ai thế?"
Bùi Diễm rất bất ngờ: "Tiểu quan lúc trước, ngươi không nhớ à?"
Ta mãi sau nhận ra, cười nói: "Quên từ lâu rồi."
"Không nhớ thì càng tốt." Bùi Diễm tiếp tục nói, "Sau trong quốc yến, Thái tử lại gặp tiểu cô nương , nhưng Thái tử rất buồn, vì đối phương hoàn toàn không nhớ hắn."
"Thái tử gắng nói nàng ấy ngu ngốc, gợi lại ký ức của nàng ấy, kết quả là bị cho một trận. Thái tử gắng lóc gợi lại ký ức của nàng ấy một lần nữa, kết quả là lại bị đạp một cú."
"Thái tử cũng không nàng ấy có gì tốt, chỉ là cưới về Thái tử phi."
"Đáng tiếc việc tứ hôn không thành , ngược lại còn khiến tiểu cô nương này có một tấm kim bài miễn tử. Thái tử liền đến tận nhà tìm nàng ấy, bày tỏ tấm , không ngờ tiểu cô nương này lại lén chơi, còn chơi đến tận đêm khuya về! Thái tử vừa tức vừa lo lắng, sợ phụ thân nàng ấy trách phạt, quả nhiên, phụ thân nàng ấy lại cầm gậy lên."
"Thái tử nghĩ đến một hình phạt trong quân doanh, là giam phòng tối, tuy không là gì, nhưng chỉ cần nàng ấy không bị là ."
"Thái tử rất ngốc, đã nói những lời tổn thương người khác, khiến nàng ấy rơi lệ."
Cuối cùng Bùi Diễm nói: "Nhưng cũng may, cuối cùng nàng ấy cũng trở thành thê tử của ta."
40
Ta ngủ đến tận mặt trời lên cao dậy. Cả người ê ẩm. Các thái giám và nữ ở các khu vực hẻo lánh trong đều đồn đại rằng – Hoàng hậu bị liệt rồi.
Nói thế nào nhỉ, nếu cứ nằm liệt như thế này, cũng khá tuyệt. Nhưng chuyện tốt chẳng kéo dài, ta nộp bản thảo rồi!
41
Đêm khuya, ta cầm bút viết lia lịa, hì hục chạy bản thảo. Vứt Bùi Diễm đang ra vẻ quyến rũ sang một bên, hắn một mình tự đẹp, trong ta lúc này chỉ có việc chứ không có !
Đừng hiểu lầm, không trong " việc" mà là trong "chồng". Liên tục bảy ngày, ta cày mươi vạn chữ. Viết đến sau thì có nói là rồng bay phượng múa, lăn lê bò toài, trời kêu đất, không ai có nhận ra.
Bùi Diễm sờ sờ cái nhỏ của ta, nói: "Nàng có trẫm thích nhất điều gì ở nàng không?"
Ta nhanh mồm nhanh miệng, "Thích ta chàng?"
Bùi Diễm mặt không biến sắc, tiếp tục cười: "Thích nàng dù tóc bết cũng chẳng hề ảnh hưởng đến sự quyến rũ."
Ta không không nghi ngờ, hắn sợ ta hắn.
42
Cha ta rất hài với biểu hiện của ta, nói người ngốc có phúc của người ngốc, gắng một ôm đứa.
Mặc dù ta không cảm thấy mình khen, nhưng ít nhất cũng không bị mắng.
Thái hậu rất không hài với số chữ của ta, nói mươi vạn chữ còn ngắn hơn cả một thái giám. Nhưng ta còn chưa kịp sửa bài, ấy đã hoăng thệ. Khi ấy , trên mặt nở nụ cười, nụ cười thanh thoát thậm chí còn rất quái dị. Chỉ lại một dòng chữ nguệch ngoạc, một câu thần chú bí ẩn ——
"Cái hệ thống chó má này lão nương không thèm phục vụ nữa!"
Trong ta cảm khái vạn phần, một không ôm đứa, ngược lại còn tiễn đưa người.
43
Lễ hội hoa đăng đã đến. Bùi Diễm nói sẽ đưa ta ra khỏi dạo chơi, tiện vi hành.
Ta ăn mặc rất giản dị, đeo chiếc trâm ngọc trắng đính tám viên ngọc trai mà Thái hậu đã ban tặng ở bãi săn hoàng gia , trang điểm nhẹ nhàng, nắm tay Bùi Diễm xuyên qua đám đông náo nhiệt.
ngang qua một quầy bán đồ thủ , vô tình thấy một tượng gỗ quen thuộc, khi ta mua một tượng trai, đã lâu rồi không lấy ra khỏi hộp. Lúc này, trên quầy có một tượng gái, khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan sống động.
Trong lúc ta ngẩn ngơ, một bàn tay thon dài đẹp đẽ đã móc bạc ra mua nó.
"Phu nhân, cái này rất giống nàng."
Bùi Diễm nghịch tượng gái, ánh mắt chứa đựng nụ cười, vẻ đẹp tuyệt sắc long lanh, bộ trường sam màu xanh nhạt giản dị cũng không che giấu vẻ oai phong lẫm liệt của một người đang ở độ tuổi tráng niên.
"Ồ?" Ta nhướng mày, trong có chút vui sướng: "Ta trông đẹp thế sao?"
"Ừm." Hắn sờ ta, cười xấu xa: "Giống như một khúc gỗ."
"Yến Hằng!" Ta hờn dỗi: "Chàng ngứa đòn rồi à?"
" rồi rồi, ta nhớ khi nàng về phủ trong tay có một trai, vẫn còn chứ?"
Ta gật .
" lại cho Thần Nhi và Tinh Nhi , một trai một gái, vừa hay thành một cặp."
"Nhưng lần này ra không mang theo đứa, về chắc chắn lại loạn."
"Vậy thì tạm thời không về." Bùi Diễm áp trán hắn trán ta, nói nhỏ: "Chúng ta, cũng nên loạn một chút rồi."
Mặt ta đỏ bừng, trách hắn không đứng đắn.
Hắn có vẻ không vui, lông mày nhíu lại, giọng điệu cũng ấm ức khó hiểu: "Ngày nào nàng cũng dỗ con ngủ, đã lâu rồi không ý đến ta."
"Con của chàng mà chàng cũng ghen?"
"Tại sao lại không ?"
Pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm, mọi người dừng lại ngước , trong đám đông chen chúc, không ai chú ý đến đôi phu thê đang ngọt ngào môi kề môi.
Hết