Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nàng phong ta làm Vinh An Vương, phong Lục Yên làm Trấn Bắc Vương.
Nữ tử phong vương, triều đình xôn xao.
Dị tính phong vương vốn là ân điển ngút trời, huống nay lại ban cho hai nữ tử.
Chuyện chẳng khác nào chọc thủng tầng trời ngàn năm nam tôn nữ ti.
lần , trăm quan biết sợ, đành nuốt ngược lời can gián xuống bụng.
Bọn họ hiểu, quyết tâm vị nữ đế , tuyệt phải vài tấu sớ khóc lóc, mấy cái đầu rơi là lung lay.
Đạo thánh chỉ thứ ba, chẳng tâm tư để để ý tới nữa.
17
Tụng Nghi phải chọn phò mã.
Ta và Lục Yên vội vàng thay nàng sung túc hậu cung, rồi nàng lại mời thần .
Thần nhìn nàng, sắc mặt phức tạp:
“Bệ hạ thật sự dùng thứ thuốc ?”
“Lão phu hành đời, người đời cầu , nấy khát vọng nam nhi để nối dõi hương hỏa, kéo dài huyết mạch… Chưa từng gặp qua, người nào lại cố chấp chỉ cầu hoàng nữ bệ hạ.”
Tụng Nghi bình thản, chỉ nhạt giọng:
“Làm phiền thần rồi.”
Tiễn thần đi, điện chỉ lại ba chúng ta.
Nàng mỉm cười nhìn ta:
“A , ta nhớ từng nói, địa vị nữ tử được tiếp nối, thì quyền lực phải nằm tay nữ tử.”
“Vậy nên, kẻ kế vị ngai vàng sau , nhất phải là nữ tử.”
“Bởi , ta phải đảm bảo ta chỉ là gái. Bởi khi sinh ra hoàng tử, cho dù ta vô tâm, thì trăm quan sẽ vội vàng tôn hắn lên ngôi, xem hắn mới là chính thống.”
“ lúc ấy, những thay đổi tan thành mây khói, thậm chí phản bội lại ý nguyện ban đầu.”
“Ta thấy cục diện ấy, càng ta bị biến thành quân cờ cuộc tranh đoạt quyền lực.”
Ta nhìn thấy mắt nàng là sự kiên , cuối cùng chỉ thốt lên câu:
“Bệ hạ thánh minh.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Bước ra khỏi cung điện nguy nga, ta và Lục Yên sóng vai đi.
Nàng im lặng rất lâu, rồi mới khẽ thở dài:
“Sau khi sống lại, ta vốn cho rằng nằm dự liệu. ta phát hiện, mọi thứ thực sự thay đổi rất nhiều.”
“A , dường bởi vì khởi đầu.”
Ta đưa tay gạt sợi tóc rối bên tai nàng:
“Hối hận sao?”
“Sao lại được?”
Nàng khẽ cười.
“A , ta từng nghĩ, nhất là kẻ địch mệnh ta, là mối uy h.i.ế.p ta tiếc thủ đoạn phải trừ bỏ. ta ngờ, và ta lại liên thủ.”
“ khiến ta biết rằng, phải nữ tử trọng sinh hay xuyên giống nàng ta, ích kỷ, cuồng vọng, coi mạng người cỏ rác.”
Ta bật cười, chợt nhớ tới câu từng đọc trên mạng:
Nữ trọng sinh đối đầu nữ xuyên , sẽ thắng?
Tựa hồ nữ tử cùng nữ tử, sinh ra phải đối địch.
Phải đấu c.h.ế.t ta sống, chỉ vì nam nhân, vì chút sủng ái hư vô, hao tận đời.
, trước mắt đang nói với ta:
bảo nữ tử nhất phải tranh đấu m.á.u chảy thành sông?
Rõ ràng, chúng ta là đồng minh, là tri kỷ, là mồi lửa để đổi thay đạo .
– Hoàn văn –